Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 582: Thiếu niên này, rốt cuộc là ai?(2)

Chương sau
Danh sách chương

Edit: Thảo My

Chỉ có phu nhân mới xứng với Giáo chủ, nữ nhân kia, nàng không xứng! Cho tới bây giờ cũng không xứng!

"Cha, người trước chớ nói tin tức này cho mẹ biết, chuyện này chờ điều tra xong rồi nói."

"Ta hiểu. Lấy tính khí nóng nảy của mẹ ngươi, nhất định sẽ đón nàng ta lên Tử Long Lĩnh, rồi đi tìm Quyền Vương tính sổ." Lôi Cận nhìn hắn, hiểu gật đầu một cái.

Ai, trước kia thân như người một nhà, nhưng bây giờ lại đề phòng, chuyện tình trên đời này, có lúc suy nghĩ một chút thật đúng là khôi hài.

"Đêm đã khuya, ta về phòng trước, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút." Lôi Cận đứng lên, dặn dò một tiếng, liền xoay người rời đi.

"Cha, ngủ ngon!"

"Ừ, ngủ ngon!"

Đưa mắt nhìn Lôi Cận sau khi rời đi, Lôi Ngạo Thiên đứng lên đi tới trước bức họa kia, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người vẽ ở bên trong, một lúc lâu sau, hắn chợt bước rời đi.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, Lôi Ngạo Thiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ngồi ở bên giường nhìn người đã an ổn ngủ trên giường, khóe miệng bật ra một nụ cười yếu ớt. Lòng mạnh mẽ nhìn nàng trong giờ khắc này, đột nhiên bình tĩnh lại.

Đưa tay dịu dàng gạt sợi tóc dính trên gương mặt nàng, nhìn nàng khẽ cong cái miệng nhỏ nhắn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu đang muốn hôn, nhưng không ngờ người trên giường chợt mở mắt, dọa hắn sợ hết hồn.

"Nhị Lôi Tử, nửa đêm canh ba chàng không ngủ, làm thần giở trò chạy đến khuê phòng cô nương muốn làm gì?" Tô Nhược Mộng trở mình ngồi dậy, nghi hoặc nhìn hắn, lại nói: "Chàng có một thói xấu, ban đầu đúng như vậy xông vào trong phòng ta. Chàng hãy thành thật nói, chuyện như vậy chàng đã làm qua bao nhiêu lần?"

Lôi Ngạo Thiên nghe nàng vừa nhai đi nhai lại, bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay phải lên, vẻ mặt thành thật nói: "Ta lấy danh dự Nhị Lôi Tử thề, ta chỉ xông qua khuê phòng của Tô Nhược Mộng." Nói xong, nhìn bộ dạng hắn Tô Nhược Mộng cắn môi khẽ cười, lại nói: "Thời điểm khác, đều là ban đêm con gái người ta mở ra cửa khuê phòng chờ ta."

"Chàng nói cái gì?" Tô Nhược Mộng nhìn hắn chằm chằm, không vui hỏi.

"Hư, nương tử, nàng nói nhỏ một chút. Nếu làm nhạc mẫu đại nhân tỉnh, ta liền thảm." Lôi Ngạo Thiên vội vàng đưa tay bụm miệng nàng lại, hoảng sợ một mắt nhìn ra ngoài cửa, nhìn dáng vẻ nàng muốn bùng nổ, tâm tình không khỏi tốt lên cười nói: "Họ mở ra, ta lại không đi vào. Nàng làm gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ nương tử ta đây là biểu hiện ghen sao?"

"Ưmh ưmh..." Tô Nhược Mộng nhìn hắn chằm chằm, chợt lắc đầu, bờ môi mềm mại ma sát lòng bàn tay của hắn, tê tê dại dại. Tròng mắt đen sắc khí cuồn cuộn, hầu kết nhẹ biến, Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt sáng chói.

Buông nàng ra, đồng thời cúi đầu hôn lên môi hồng nàng, lần này Tô Nhược Mộng không tiếp tục trợn tròn mắt, mà là nhắm mắt lại đôi tay vòng lên cổ của hắn, toàn tâm tập trung cùng hắn hưởng thụ phần ngọt ngào này.

Lôi Ngạo Thiên một tay nâng đầu nàng, một tay thăm dò áo đơn bên trong, trên dưới tìm tòi.

Ôm hôn là thuốc thúc giục tình cảm, ánh trăng làm không khí mập mờ.

Tô Nhược Mộng ‘ ưm ’ một tiếng, cả người đều ngã vào trong lồng ngực Lôi Ngạo Thiên.

Thân thể của hai người thật chặt dựa sát chung một chỗ, giữa bọn họ cơ hồ không có khe hở, bởi vì Tô Nhược Mộng mặc áo đơn, Lôi Ngạo Thiên còn có thể hoàn toàn cảm nhận được sự xinh đẹp của nàng, cùng da thịt, cảm giác.

Trong lòng của hắn rất kích động, chỉ là, cũng không gấp gáp.

Hắn rất có kiên nhẫn, đùa mấy cái, đầu lưỡi liền thuận thế trượt vào trong khoang miệng Tô Nhược Mộng, hai người tận tình chơi đùa.

Tô Nhược Mộng cảm giác mình sắp không thở nổi, vội vàng đẩy hắn ra, thở hồng hộc, đầu tựa vào lồng ngực của hắn nghe tiếng tim đập giống như đánh trống.

"Chàng đến tìm ta, có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, chính là muốn đến nhìn nàng."

"Nhàm chán."

"Nhìn nương tử là chuyện lớn, nơi nào nhàm chán? Không nhìn nàng một cái, buổi tối ta sẽ không ngủ được. Nếu không, tối nay nương tử tốt bụng, nhận lấy ta đi." Lôi Ngạo Thiên vô lại đưa tay cởi quần áo.

Tô Nhược Mộng liếc hắn một cái, giận dữ: "Chàng dám lại giở thói lưu manh?"

"Nàng kích thích ta?"

"Không có."

"Nha..." Lôi Ngạo Thiên ô một tiếng, trực tiếp đụng ngã nàng xuống giường.

"Chàng làm gì thế?"

"Nàng không phải hỏi ta có dám giở trò lưu manh hay không sao? Bây giờ ta liền vô lại cho nàng xem, coi như ta hiểu, nhịn thành một oán nam cũng chỉ để cho ngươi khác chê cười mà thôi. Cho nên, tối nay ta không có ý định nhịn."

Hai tay của Lôi Ngạo Thiên chống đỡ bên người Tô Nhược Mộng, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt kia giống như muốn một hớp nuốt nàng xuống bụng.

"Chàng là oán nam sao?"

"Đúng! Dứt khoát ngày mai chúng ta sẽ thành thân, dù sao, cha mẹ ta cũng trở lại rồi."

"Ha ha." Tô Nhược Mộng nhìn biểu tình trẻ con của hắn, không nhịn được bật cười: "Giá y của ta, mẹ ta còn chưa thêu xong."

"Nhi nữ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết. Nếu không, ta bảo lão Tây chuẩn bị cho nàng một cái giá y hoa lệ nhất mang tới?" Nghe vậy, mày kiếm Lôi Ngạo Thiên chau lại, không tiếc mang tác phong hào phóng của nhi nữ giang hồ ra.

"Mẹ ta nói, giá y của ta nàng nhất định phải tự tay thêu, nàng nói một cây kim một sợi chỉ trên y phục kia đều đại biểu nàng chúc phúc cho ta."

"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên nghẹn lời, nếu là nhạc mẫu đại nhân chúc phúc Mộng nhi, hắn thật đúng là không thể nói không cần, hắn cắn răng, nói: "Liền chọn ngày tốt, nhưng mà, nương tử nàng xem mầy ngày nay ta đều ngủ không ngon giấc, tối nay nàng hãy thu ta đi."

Tô Nhược Mộng nhìn cái vành đên bên mắt kia, khe khẽ gật đầu.

"Không cho phép làm loạn, mẹ ta sẽ nghe được."

"Được, ta chỉ muốn ôm nàng thôi."

Tô Nhược Mộng từ trên thân thể của hắn trượt ra dịch vào bên trong, đưa tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: "Vậy thì ngủ đi."

Lôi Ngạo Thiên vui mừng nằm xuống bên người nàng, một cánh tay vòng qua eo của nàng, hài lòng tiến tới cổ nàng hít thở mấy hơi, cười nói: "Nương tử thật là thơm, buổi tối có thể ôm nương tử ngủ thật đúng là hạnh phúc."

"Phốc, chàng còn nói nữa, ta liền đuổi chàng ra ngoài. Nhanh lên một chút ngủ đi, ngày mai còn nhiều chuyện phải xử lý."

"Tốt."

Hai mắt Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm nóc trướng, đột nhiên một chút buồn ngủ cũng không có.

Hắn lật tới lật lui, Tô Nhược Mộng một bên đang buồn ngủ, rốt cuộc vẫn phải không nhịn được lật người nhìn hắn chằm chằm, nói: "Chàng rốt cuộc là tới ngủ, hay là tới không để cho ta ngủ?"

Đây là kiểu người gì? Nửa đêm canh ba không ở trong phòng mình ngủ, chạy tới quấy rầy người ta cùng Chu Công đánh cờ. Muốn ở chỗ này ngủ cùng hắn, nhưng hắn làm sao lại lăn qua lộn lại không để người ta ngủ?

Bộ mặt Lôi Ngạo Thiên uất ức nhìn nàng, nói: "Ta là tới ngủ, nhưng mà, ta không ngủ được." Hắn nói xong, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đề nghị: "Nương tử, ta dẫn nàng lên nóc nhà ngắm trăng, có được hay không? Bầu trời đêm Tử Long Lĩnh chúng ta rất đẹp."

Trực giác Tô Nhược Mộng nói trong lòng của hắn nhất đinh có chuyện, nếu hắn trằn trọc mãi thì mình cũng không ngủ được, vậy còn không bằng cùng hắn đi ra ngoài hóng mát một chút.

"Được rồi."

Hai người song song nằm trên nóc nhà, ngửa đầu nhìn ánh sao óng ánh, thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.

Bầu trời đêm Tử Long Lĩnh rất đẹp, đầy trời đều là lớn lớn nhỏ nhỏ, ánh sao chợt sáng chợt tắt, trên trời sao Minh Nguyệt rất là chói mắt, nhìn những chấm nhỏ vây quanh bên cạnh. Ở ban đêm như vậy, có thể tạm thời không nghĩ đến những chuyện làm người ta ưu thương phiền não nữa, nhất là cùng người yêu yên tĩnh thưởng thức bầu trời đêm muộn, cảm giác thật rất tốt.

Gió đêm khẽ thổi qua, Tô Nhược Mộng quyến luyến nhìn bầu trời, nhìn nó, nàng cảm thấy lòng mình như được tinh chế, cả người cảm thấy thật tốt, thật thoải mái.

Không biết qua bao lâu.

Các nàng đoán thử xem Ngạo Thiên có nói chuyện Tâm Nhi cho Nhược Mộng biết không????????????

Phần sau còn nhiều điều thú vị lém hihi!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng


Chương sau
Danh sách chương