Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 612: Đi nhầm vào Vô Quả Cốc(2)

Chương sau
Danh sách chương

Edit:Thảo My

Một lúc sau, Hắc Tam cảm thấy thời gian đã quá lâu, nhìn đường nhỏ bên kia Hắc Cẩu phất phất tay, hắn lắc đầu một cái, hướng về phía sau lưng Tô Nhược Mộng, thúc giục: "Tô cô nương, lâu như vậy, ngươi xong chưa?"

"......" Không có hồi âm.

"Tô cô nương?" Hắc Tam kinh ngạc lại hô lên một tiếng.

"......" Vẫn không có hồi âm, lòng Hắc Tam nhảy lên một cái, thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng xoay người về phương hướng Tô Nhược Mộng đi, lớn tiếng gọi: "Tô cô nương, ngươi đã khỏe chưa? Tô cô nương? Tô cô nương?"

"......" Mọi thứ vẫn trầm mặc như cũ, lần này Hắc Tam cũng không cần biết nam nữ khác biệt gì nữa. Vội vàng chạy đến cây đại thụ nơi Tô Nhược Mộng đi ngoài, vừa nhìn hắn lập tức choáng váng, nơi này nào còn có bóng dáng Tô Nhược Mộng? Nàng đã sớm không biết chạy đi đâu?

"Mẹ." Hắc Tam tức giận mắng một tiếng, ngay sau đó sợ hãi gọi Hắc Cẩu trên đường nhỏ: "Hắc Cẩu, ngươi mau lại đây, cô nương kia chạy rồi."

Mặt Hắc Cẩu tức giận phi thân nhảy tới, đứng trước mặt Hắc Tam bộ mặt nóng nảy, hận không thể rèn sắt khi còn nóng: "Hắc Tam ngươi rất ngu xuẩn, ngay cả trông chừng một nữ nhân cũng không được, rốt cuộc ngươi làm ăn được cái gì không biết?"

Hắc Cẩu trừng mắt liếc Hắc Tam đang sững sờ, trách mắng: "Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đi tìm. Một người trông cũng không được, nếu như không tìm được người, hai chúng ta chuẩn bị một chưởng của vương gia đánh chết đi."

"Há." Hắc Tam vội vàng đáp một tiếng, xoay người liền chạy vào chỗ sâu trong rừng cây.

"Đứng lại, ngươi đi nơi nào tìm?" Hắc Cẩu nâng trán mặt thất bại nhìn Hắc Tam, cái đồ ngu ngốc, không phân biệt phương hướng một chút giống như con ruồi không đầu chạy. Không trông được còn không tìm được người, hắn có thể vứt bỏ bản lãnh của mình đi là vừa.

Hắc Tam ngừng bước chân, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi không phải để ta đi tìm người sao?" Rõ ràng chính hắn nói nhanh chóng đi tìm người, hiện tại lại gọi hắn lại, đây là vì cái gì? Mặc dù đầu của hắn hơi tốt một chút, nhưng cũng không cần thiết chơi hắn như vậy chứ?

"Ngươi có biết nàng chạy trốn nơi đâu không?" Hắc Cẩu cắn răng nói, trực tiếp muốn đập đầu hắn ra nhìn xem bên trong đến cùng có phải đựng bã đậu hay không?

"Cái gì?" Hắc Tam quẫn bách gãi đầu, lắc đầu một cái, nói: "Không biết."

Hắc Cẩu quăng hắn một cái liếc mắt, đúng như hắn đoán, không biết còn mò tìm, không phải là lãng phí thời gian sao? Thật không biết ban đầu hắn thế nào lại có thể chen người đi lên làm một trong tứ đại đường chủ Hắc Các. Chẳng lẽ ánh mắt chủ tử cũng có thời điểm không bình thường?

"Xem dấu chân trên đất, tìm thêm, nếu như ta đoán không sai, nàng sẽ chạy về hướng Nam."

"Ta tới tìm thấy dấu chân."

Tô Nhược Mộng một đường chạy như điên, mấy lần bị cành cây khô trên đấtvấp té, nàng cũng lanh lẹ bò dậy tiếp tục chạy về hướng nam. Mặc kệ như thế nào, chạy về phía lớn chắc không sai, Lôi Ngạo Thiên không thấy nàng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm nàng.

Chạy chạy, Tô Nhược Mộng đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn rừng trúc trước mặt, không biết có nên vào rừng trúc hay không?

"Đứng lại, ngươi đừng chạy!" Từ sau lưng truyền đến âm thanh của Hắc Tam, trong lòng Tô Nhược Mộng cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn, đã thấy Hắc Tam cùng Hắc Cẩu sắp đuổi tới. Kéo làn váy liền chạy vào trong rừng trúc, không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã đuổi tới, hiện tại lối thoát duy nhất nhất định phải dẫn bọn hắn vào trong rừng trúc, để cho bọn họ bị lạc trong trận pháp ở nơi này.

Lúc nhìn thấy rừng trúc nàng rất kinh ngạc, nếu như không phải Tô Nhược Mộng cùng Nhị Hộ Pháp học qua Ngũ Hành Thuật Số, nàng cũng nhìn không ra rừng trúc này có điểm bất thường. Nàng mới vừa đang do dự có nên vào rừng trúc hay không, bởi vì nàng biết ở sâu nhất trong rừng trúc này nhất định có người ở.

Nàng sợ mình từ miệng hùm lại rơi vào ổ sói.

Hi vọng Hắc Cẩu cùng Hắc Tam sẽ không biết Ngũ Hành Thuật Số, như vậy nàng mới có thể thoát khỏi bọn họ.

Phía sau truyền đến âm thanh Hắc Cẩu cùng Hắc Tam, Tô Nhược Mộng liều mạng chạy vào trong, cũng không biết mình chạy bao lâu, chạy được bao xa, cho đến không nghe được âm thanh của bọn họ, nàng mới ngừng lại. Toàn thân mệt lả ngồi ở một bên tảng đá lớn, lui về phía sau liền ngã xuống thành hình chữ đại nằm ở nơi đó thở hồng hộc.

Tiềm lực của con người quả nhiên là dựa vào bên ngoài bức ra, trước kia nàng cũng không biết mình có thể chạy, lại có thể một đường lảo đảo nghiêng ngã chạy lâu như vậy.

Tô Nhược Mộng dựng thẳng tai tập trung nghe ngóng, phát hiện Hắc Tam cùng Hắc Cẩu đã hoàn toàn bị nàng bỏ xa, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô cô cô... Tô Nhược Mộng sờ sờ bụng khô quắt khô queo, chau mày lại đứng lên, quan sát xung quanh một vòng, xem có quả dại linh tinh gì đó hay không, hái tới bọc bụng. Nàng không biết mình đã bao lâu chưa ăn, mới vừa rồi thể lực lại tiêu hao, bây giờ nàng đói bụng đến toàn thân nhũn ra.

Tô Nhược Mộng lần mò đi về phía trước, đi thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng nước chảy, trong lòng không khỏi hưng phấn, vội vàng bước nhanh hơn đi tới nới có tiếng nước chảy. Không có chút gì đồ ăn, uống nước, rửa mặt cũng tốt. Có thể ở trên bờ sông tìm được đồ ăn cũng không chừng.

Tiếng nước chảy càng ngày càng gần, bước chân của Tô Nhược Mộng cũng càng ngày càng nhanh, rốt cuộc xuyên ra Trúc viên, đập vào mắt là một chỗ giống như tiểu sơn cốc thế ngoại đào hoa.

Nước trong suốt thấy đáy, thậm chí nàng còn có thể thấy trong sông có cá bơi qua bơi lại chơi đùa, lòng sông cao, thậm chí cả sơn cốc cũng nở đầy các loại hoa không biết tên, trên mặt nước còn nổi một ít cánh hoa rơi xuống, giống như tiên cảnh.

Tô Nhược Mộng đi tới bờ sông, đôi tay làm gáo vốc nước lên rửa mặt, lại uống đủ nước, lúc này mới ngồi trên tảng đá ở bờ sông tạm nghỉ ngơi. Nàng nhìn chung quanh, lại chỉ nhìn thấy một biển hoa, cũng không phát hiện có phòng ốc người ở.

Chẳng lẽ mình đoán sai, trong sơn cốc này không có người ở.

Nhưng mà, nếu như không có người, sao lại có nhiều hoa như vậy? Những thứ loài hoa này rất ngay ngắn, màu sắc phân chia cũng giống như được phân công, căn bản không giống như là hoa dại không ai xử lý.

"Người tới là ai? Lại dám xông vào Vô Quả Cốc."

Đột nhiên, phía sau nàng truyền đến một tiếng yêu kiều, trong nháy mắt một cô gái mặc một bộ váy màu vàng lông mày rét lạnh lặng lẽ đứng trước mặt, bình tĩnh quan sát nàng.

Đầu tiên Tô Nhược Mộng bị nàng đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy một lãnh mỹ nhân đứng ở trước mặt mình, vừa kinh ngạc khẽ mở miệng ra. Dung mạo cô nương này rất đẹp, nhưng lạnh lùng hơn, toàn thân cũng tản ra một loại hơi thở làm cho người ta đóng băng ba trượng.

"Xin chào cô nương, ta không phải cố ý xông vào, phía sau có hai nam tử muốn bắt ta...ta không cẩn thận mới đi tới nơi này." Tô Nhược Mộng nhìn nàng, lắc đầu một cái, vội vàng khoát tay giải thích nguyên nhân mình đi vào nơi này.

"Ngươi nói là hai người mặc quần áo nam tử bên ngoài rừng trúc?" Cô nương váy vàng xinh đẹp lạnh lùng nhíu nhíu mày, hỏi.

Nghe vậy, Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn nàng, gật đầu một cái, lên tiếng: "Đúng! Cô nương làm sao biết?" Thật kỳ quái, nàng mới chạy đến nơi đây, vị cô nương này làm thế nào phát hiện Hắc Cẩu bọn họ? Chẳng lẽ các nàng là một phe? Mình không xui xẻo như vậy chứ?

"Hừ." Cô nương váy vàng nặng nề hừ lạnh một tiếng, vung tay áo một cái, cả giận nói: "Hai tên ngu xuẩn ở trong rừng trúc gào thét loạn lên, còn chém không ít cây trúc của ta."

"Vậy bọn họ đâu?" Tô Nhược Mộng biết đại khái, nhất định là hai người bọn họ bị vây ở trong rừng trúc, tức giận liền rút đao chém cây trúc lung tung, kinh động cô nương xinh đẹp lạnh lùng này.

"Bị ta ném ra bên ngoài rừng trúc rồi."

"À?" Tô Nhược Mộng thất vọng a một tiếng, nàng vẫn thật không nghĩ tới cô nương xinh đẹp lạnh lùng này lại dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy, nàng không đánh bọn họ một trận, hoặc dùng những phương pháp khác dạy dỗ bọn họ, ngược lại gián tiếp giúp bọn họ ra khỏi rừng trúc.

Nói thật, nàng có chút thất vọng. Cô nương lạnh lùng xinh đẹp như thế, chẳng lẽ thủ đoạn không phải nên lãnh tuyệt một chút sao?

"Ngươi không có dạy dỗ một chút bọn họ?" Tô Nhược Mộng vẫn không nhịn được mà hỏi.

"Đánh cho bọn họ chỉ còn một hơi, có tính hay không?" Cô nương váy vàng nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, nàng nhìn Tô Nhược Mộng cũng xấp xỉ tuổi mình, trong lòng không khỏi xuất hiện hảo cảm. Qua nhiều năm, lần đầu tiên cùng người khác nói nhiều như vậy.

Kể từ sau khi sư phụ nàng đi về cõi tiên, trong Vô Quả Cốc này, năm năm qua cũng chỉ có một mình nàng. Từ khi nàng có trí nhớ tới nay, nàng đều cùng sư phụ sống ở nơi này, trừ thỉnh thoảng sẽ có vài người bên ngoài xông vào rừng trúc, nàng hầu như chưa gặp qua người nào ở bên ngoài, càng không có bằng hữu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng


Chương sau
Danh sách chương