Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 2 Chương 10


Đêm đó Phương Sở Đình trở về Phương phủ, Hải Đường thầm mắng hắn vài ngày, đúng là nam nhân keo kiệt! Ngươi không tin ta, ta đây càng muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho ngươi xem!

Thay đổi trang phục bình thường, Hải Đường phân phó Tiểu Ngũ trông chừng Đô Đô rồi kéo Tiểu Tình ra cửa. Trầm thúc muốn ngăn cản nhưng Hải Đường nghiêm mặt, tự mở cửa rồi đi ra ngoài.

Đứng trước cửa nửa ngày, phải đi đâu bây giờ? Nàng nhìn ngã tư đường rồi tùy tiện chọn một con phố đi tới.

Đi qua vài dãy phố náo nhiệt, hai bên đường còn mở không ít cửa tiệm, Hải Đường tùy ý ghé vào một cửa tiệm tơ lụa nhìn ngó một chút, thời điểm nàng xoay người định rời đi thì bị vài người chặn lại.

Hải Đường tập trung nhìn đám nam nhân vận quần áo vải thô trước mặt, nàng đang định mở miệng trách cứ thì một thanh âm vang lên, “Tam muôi”

Đám người trước mặt tự động tách sang hai bên nhường đường, một nam tử đi đến trước mặt nàng, bạch y thanh hoa, áo khoác bên ngoài màu đen, trên đầu đội mũ văn sĩ, bộ dạng tiêu sái tuấn dật, nét mặt ôn nhu, khóe môi mỉm cười tràn đầy thiện ý, ánh mắt của hắn trong suốt nhìn Hải Đường đang há mồm. Nụ cười của hắn…thật dễ nhìn a!

“Tiểu thư, đây là Nhị thiếu gia!”, Tiểu Tình bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Hải Đường nuốt nước bọt, thu hồi biểu tình hám sắc của chính mình rồi cúi đầu thi lễ, “Nhị ca”

“Vài năm không gặp, Tam muội càng lúc càng xinh đẹp, phía trước có gian trà lâu, Tam muội có muốn cùng ta đến đó uống một chén?”, nghe được thanh âm ôn nhu như vậy, Hải Đường quên luôn thân phận của chính mình mà gật đầu ngây ngốc.

Sau khi tiến vào Nguyệt Hiên trà lâu, Diệp Thừa Mật vẫn mỉm cười nhìn Hải Đường, trong lòng nàng có chút hốt hoảng, đến lúc này mới sực nhớ mình hoàn toàn xa lạ đối với người này, chỉ mong không làm bại lộ chính mình.

“Sau khi Tam muội bước chân vào Phương gia, ta đã vài năm không gặp qua muội muội, hiện tại phụ thân theo Thánh Thượng dời đô đến Bắc Kinh, muốn gặp muội muội xem ra càng khó khăn hơn”

“Đúng vậy, ta cũng muốn gặp phụ thân, nhưng bây giờ ta đã là người Phương gia, muốn về nhà thăm cũng không tiện”, Hải Đường cẩn thận tìm từ.

Hắn mỉm cười, “Muội phu có khỏe không? Từ khi hắn làm chủ quản Nam Giam ta rất hiếm khi gặp được hắn”

“A, hắn bận rộn nhiều việc”

“Vừa rồi Tam muội gặp ta, bộ dáng dường như rất kinh ngạc”, Diệp Thừa Mật cố ý nhắc nhở nàng.

“Đúng vậy, ta không ngờ lại gặp Nhị ca ở nơi này”, kinh ngạc gì chứ, phải gọi là kinh hoảng a!

“Phụ thân muốn ta trở về xử lý vài chuyện, trong phủ cũ vẫn còn chút đồ vật phải đưa đến kinh đô”

“Vậy sao”

“Tam muội sống ở Phương gia thế nào? Hài tử hẳn đã được ba tuổi?”, hắn bê tách trà uống một ngụm, mỗi cử chỉ của hắn đều mê người a!

“Rất tốt, hài tử cũng tốt lắm”, Hải Đường chợt nhớ tới lời nói của Phương Sở Đình, trong lòng bỗng sinh cảnh giác.

“Vậy là tốt rồi”, trong lời nói của hắn tựa hồ có ngầm ý.

“Nhị ca, ta ra ngoài đã lâu, cũng nên hồi phủ, lần sau sẽ lại bồi tiếp Nhị ca uống trà”, Hải Đường quyết định lảng tránh.

“Hồi phủ? Không phải Tam muội đang trú lại am ni cô sao?”, Diệp Thừa Mật đứng dậy tiến đến trước mặt nàng, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười như trước.

“Cái này…”, Hải Đường kinh ngạc trừng mắt, tim đập thình thịch, làm sao hắn biết?

Nhìn biểu tình của Hải Đường, Diệp Thừa Mật cảm thấy rất vừa lòng, hắn vỗ vỗ vai nàng, “Được rồi, yên tâm, ngươi là Hải Đường tam muội của ta, ta sẽ không nói với người khác đâu!”, sau đó hắn mỉm cười trấn an nàng.

Hải Đường rời khỏi trà lâu, dọc đường đi nàng thường quay đầu nhìn xem có người bám theo mình không, lại còn cố ý đi vòng vo, sau khi đóng cửa vẫn còn chưa yên tâm, nàng nấp sau cánh cửa nhìn ra ngoài thêm một lúc lâu.

Trong lòng Hải Đường cảm thấy bất an, tại sao lại có thể như vậy? Bộ dáng của Diệp Thừa Mật rất tuấn tú, rạng ngời như ánh mặt trời, nét mặt tươi cười, bộ dáng hòa ái dễ gần, nhưng tại sao chính mình lại bất an như vậy?

Hải Đường đi qua đi lại trong thư phòng, có chỗ nào không đúng? Tại sao hắn biết mình không ở tại Phương gia, tại sao lại biết mình đến trú lại am ni cô?

“Tiểu Tình, Nhị ca của ta là người thế nào?”, Hải Đường vừa trông thấy Tiểu Tình tiến vào liền vội vàng đặt câu hỏi.

“Nhị thiếu gia là người tốt a! Lúc còn ở trong phủ, Nhị thiếu gia đối với lão gia thật sự tôn kính, đối với phu nhân cũng rất hữu lễ, đối xử với Đại thiếu gia không tồi, đối với tiểu thư thì nhường nhịn, đối với các đệ đệ muội muội khác thì vô cùng hòa ái. Ngày thường Nhị thiếu gia đối với hạ nhân gia hoàn cũng rất tốt, chưa thấy qua hắn đánh đập la mắng hạ nhân bao giờ, bọn người trong phủ đều nói tốt về hắn”, Tiểu Tình thành thật trả lời.

“Đối với ta thì nhường nhịn? Lời này phải hiểu thế nào?”, Hải Đường chỉ chú ý câu này.

“Tiểu thư, lúc trước người thường quấy phá Nhị thiếu gia nha! Người luôn cố ý gây sự với hắn, ta nhớ rõ lúc đó người trong phủ thỉnh tiên sinh đến dạy dỗ thiếu gia tiểu thư, nếu người không đem bài tập của Nhị thiếu gia giấu đi thì cũng bẻ gãy bút của hắn. Nhị thiếu gia thường xuyên bị đánh đòn nhưng chưa bao giờ tố cáo người. Có lần Đại thiếu gia phát hiện chuyện này, Nhị thiếu gia còn nói giúp ngài a!”, Tiểu Tình bất mãn liếc nhìn Hải Đường một cái.

“Còn có chuyện này sao?”, không đúng, có chỗ nào không thích hợp?

“Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia ở chung một chỗ cũng không tồi, hai người thường xuyên cùng nhau đến trường, bất quá, cũng có vài người không vui khi thấy hai người đi với nhau. Quan niệm trưởng tử khiến Nhị thiếu gia không thể cùng tiểu thư và Đại thiếu gia chơi đùa”

Hải Đường không nói gì, nàng nhớ đến gương mặt tươi cười của Diệp Thừa Mật lúc chia tay liền có cảm giác nổi da gà. Đúng! Chính là loại cảm giác này, nhưng nếu căn cứ theo lời của Tiểu Tình, Nhị thiếu gia trong mắt người Diệp gia chính là một vị quân tử đạt tiêu chuẩn. Hải Đường lắc đầu không tin, con người vốn dĩ không toàn vẹn, trên đời này tuyệt đối không thể có người hoàn hảo như vậy, Diệp Hải Đường nhất định là biết chuyện gì đó nên mới không chịu thân cận hắn. Phương Sở Đình cũng đã nói cái chết của đại ca có liên quan đến hắn. Là hắn sao?

Hải Đường nhìn ra ngoài cổng, Phương Sở Đình rời đi cũng đã vài ngày, đến giờ vẫn còn chưa thấy quay lại. Keo kiệt!

Hải Đường ăn cơm chiều qua loa, hiện tại tâm tình của nàng không tốt nên ăn cơm cũng không cảm thấy ngon. Thời điểm Đô Đô sắp đi ngủ thì Phương Sở Đình đến đây, vừa đến đã dỗ Đô Đô ngủ, hắn cũng không thèm để ý đến nàng. Hải Đường đứng một bên đợi nửa ngày, nhìn thấy hắn không để ý đến mình liền tức giận bỏ ra gian ngoài.

Phương Sở Đình nhìn Hải Đường đang bĩu môi đập đối đệm, hắn âm thầm nở nụ cười. Hải Đường ngồi trên ghế không nói gì, nàng giương mắt mình hắn, hai bàn tay giày vò gối đệm.

“Cái đệm đó chọc giận ngươi sao?”, Sở Đình quyết định bỏ qua mặt mũi mà đánh vỡ cục diện bế tắc.

“Ngươi nói đi?”, Hải Đường cười thầm trong lòng, rốt cuộc vẫn là bổn tiểu thư chiến thắng.

“Ngốc!”, Sở Đình đắc ý nhìn Hải Đường rồi tiến đến tựa vào người nàng.

“Phương Sở Đình, ta có việc quan trọng muốn hỏi ngươi”, Hải Đường đẩy hắn ra.

“Ngày nào mà ngươi chẳng nói việc quan trọng?”

“Ngồi xuống, ta không đùa đâu!”

Phương Sở Đình nghe lời ngồi thẳng người.

“Ngươi nói đã tra được cái chết của đại ca ta có liên quan đến Nhị ca, chuyện này là thật sao?”

“Ta chỉ biết ngày đó Diệp Thừa Mật đã xuất hiện ở sông Tần Hoài”

“Hắn ở đó? Trùng hợp vậy sao?”

“Đúng, chính là trùng hợp như vậy. Ta cũng đã từng hỏi qua, hắn xác nhận đã đến sông Tần Hoài nhưng không nhìn thấy đại ca của ngươi”, Phương Sở Đình cau mày nhớ lại.

“Hắn nói ngươi sẽ tin sao?”, Hải Đường cắn môi.

“Hắn nói đương nhiên ta không tin, nhưng lúc ấy hắn đang ở cùng với hai người khác, lại còn gọi thêm ba vị cô nương ở Mị Hương Lâu. Bọn họ đều chứng minh Nhị ca của ngươi uống rượu cùng với bọn họ”

“Tại sao đại ca của ta lại muốn đến sông Tần Hoài? Không lẽ lại muốn xem biểu diễn thật sao?”

“Không phải, lúc đó hắn tới tìm ta nhưng ta lại đang chuẩn bị xuất môn. Hắn chỉ nói là đi gặp một người, cũng không đỠcập đến người đó là ai, mà ta cũng không nghĩ nhiều như vậy”, thần sắc của Phương Sở Đình ảm đạm.

“Gặp một người sao?”, lần đầu tiên Hải Đường luyến tiếc kí ức của Diệp Hải Đường trước kia.

“Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi chuyện này?”, Sở Đình có chút kỳ quái.

“Cái này…”, Hải Đường theo thói quen sờ sờ cổ.

“Hử?”, Sở Đình nhíu mày.

“Chiều nay ta đã xuất môn”, nàng cắn răng nói ra.

“Rồi sau đó?”

“Ta đi qua hai dãy phố rồi gặp một người”

“Rồi sau đó”, Sở Đình rất kiên nhẫn.

“Là Nhị ca của ta. Hắn mời ta đi uống trà một lát”

“Hắn đã đến Ứng Thiên Phủ này sao?”

“Đúng vậy, hắn nói là trong phủ cũ có chút đồ vật muốn đem đến kinh thành”

“Chuyện này và đại ca của ngươi có quan hệ gì? Ngươi phát hiện điều gì sao?”, trong mắt Sở Đình lóe lên một tia hy vọng.

“Ta không biết, hắn rất kỳ quái, hắn cư nhiên biết ta không ở trong Phương phủ, lại còn biết lý do thoái thác của chúng ta. Chuyện này cũng không trọng yếu, chỉ là…ta có cảm giác…thời điểm hắn cười với ta, đột nhiên ta…nổi da gà”, Hải Đường nghĩ đến đây lại rùng mình một cái.

“Diệp Thừa Mật hẳn không khiến người khác có cảm giác này, không phải nói hắn ấm áp như ngọn gió xuân sao?”

“Cái gì?”

“Lúc trước Oánh Nhi đánh giá như vậy?”, sắc mặt Phương Sở Đình có chút lảng tránh.

“Phương Sở Đình, ngươi tin sao? Theo lời của Tiểu Tình, hắn quả thật là một bậc quân tử tao nhã, nhân vật phong tư tiêu sái, nhưng ta không tin trên đời này lại có người như vậy. Mọi người đều nói tốt cho hắn, nhưng hắn có thể chu đáo như vậy…không phải là hắn dụng tâm kín đáo sao?”, Hải Đường bê tách trà uống một hơi cạn sạch, nàng vừa xoay tách trà không vừa bình luận.

“Theo lời của Tiểu Tình? Ngươi thì sao?”

“Ta không thích hắn, từ nhỏ đã không thích. Trên đời này nếu có một người như hắn, đó chính là người giả dối”

“Ta đã biết Đại ca cùng Nhị ca của ngươi từ nhỏ, nếu so sánh, ta thật sự thích thân cận với Thừa Nghệ hơn. Thừa Mật cho ta cảm giác hắn là người người tốt, bất luận bị kẻ nào khi dễ hắn cũng sẽ không để ý, những lần như thế đều là Đại ca của ngươi ra mặt giúp hắn”

“Có thể là hắn không?”, Hải Đường nhìn chằm chằm Sở Đình.

“Chứng cớ, không có chứng cớ thì không làm gì được”

Đúng vậy, chỉ cảm giác thôi thì có ích lợi gì?

Sở Đình nhớ đến một vấn đề khác, “Diệp Hải Đường, ngươi tự ý một mình xuất môn?”

“Ai bảo ngươi vài ngày nay không trở về nhà? Nếu ngươi không quay về thì ta sẽ đi xa thêm một chút”

“Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Nếu để cho người trong nhà biết, cả hai chúng ta đều chạy không thoát a! Ta cùng lắm thì bị phạt quỳ ở từ đường, nhưng ngươi thì khác…”, Sở Đình ôm nàng tận tình khuyên bảo.

“Nhốt lồng heo nhấn nước”

“Có thể”

“Haizz…ta là nữ nhân của ngươi a, ngươi không thể bảo hộ ta sao?”

“Tổ chế trước mặt, ta phải làm sao bây giờ?”

“Trưởng nam không phải là người tương lai sẽ gánh trách nhiệm cán đáng gia đình sao? Nếu ngươi không thể bảo hộ ta thì sớm nói cho ta biết, để ta cao bay xa chạy a!”

“Ngươi đó…”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Hải Đường Nhàn Thê