Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 2 Chương 15


Ngựa chạy không ngừng vó, khi đoàn người về đến Thiên Phủ thì trời cũng đã chạng vạng, cổng lớn Phương trạch đóng chặt, từ bên ngoài nhìn vào không thấy gì khác thường. Hải Đường nhìn thấy Trầm thúc tiến đến mở cửa, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã có thể vứt xuống. Sau khi nghe nói Nữu Nữu đã trở về nhà thì Ngô Thiên Phàm cũng cáo từ.

Lúc đóng cửa lại, Trầm thúc đứng phía sau lưng nàng lên tiếng, “Tiểu thư, trong nhà có khách”, vẻ mặt hắn có chút không tự nhiên, lời nói ấp úng.

Khách gì? Hải Đường bước theo Sở Đình tiến vào sân liền trông thấy Đô Đô cùng một nam nhân đang nói chuyện vô cùng hứng thú. Người đó mặt trường bào màu xanh, hắn xoay lưng về phía nàng và đang vỗ vỗ đầu Đô Đô.

“Nương, cha!”, Đô Đô vừa nhìn thấy hai người bọn họ liền nhanh chân chạy tới.

Hải Đường ôm con, nàng nghiêng đầu nhìn thấy người nọ đang xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, không lạnh nhạt cũng không thân thiết, “Tam muội, Sở Đình huynh”

Tâm Hải Đường trầm xuống, nàng giữ chặt tay Đô Đô, trên mặt không giấu được vẻ phòng bị, tại sao hắn lại tìm được nơi này? Nàng bước lui ra phía sau một chút.

“Thừa Mật huynh, đã lâu không gặp, xin mời vào”, Phương Sở Đình trấn tĩnh lại, hắn dùng thần sắc tự nhiên đón Thừa Mật vào chính đường.

“Trầm thúc, sao lại thế này? Không phải ta đã nói người không được cho hắn tiến vào nhà sao?”, Hải Đường tức giận chất vấn Trầm thúc.

“Lúc Tiểu Tình đưa Nữu Nữu tiểu thư xuất môn, Nhị thiếu gia vừa đúng lúc đi ngang qua, cho nên, cho nên…”, Trầm thúc lắp bắp nói không rõ, Hải Đường vô cùng tức giận.

“Quên đi, gọi Tiểu Ngũ trông chừng Đô Đô, ta đi tiếp đón hắn”. Hải Đường bước vào chính đường rồi ngồi xuống ghế, khi Tiểu Tình bê trà tiến đến trước mặt Diệp Thừa Mật, hắn tao nhã nói lời cảm ơn.

“Sở Đình huynh, vốn dĩ ta muốn dành cho các ngươi một kinh hỉ nhưng lại không ngờ mọi người không có ở nhà. Tam muội, muội không thể trách ta không mời mà tự đến a!”, Diệp Thừa Mật ôn nhu nhìn nàng.

“Có thể!”, Hải Đường nghiêm mặt đáp rõ ràng, nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua biểu tình trên mặt mọi người. Khóe miệng Sở Đình hơi giật một chút, hắn cúi đầu tiếp tục uống trà. Diệp Thừa Mật không thay đổi sắc mặt mà chỉ điềm đạm mỉm cười như trước. Tiểu Tình kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái. Hải Đường cười thành tiếng, “Quái lạ, tại sao ta lại không thể trách? Chuyện này đúng là “kinh” nhưng không “hỉ” a! Ta chỉ tự trách mình không có mặt ở nhà để chiêu đãi Nhị ca”

“Dù đã thành thân nhưng tính tình của Tam muội thật không thay đổi, muội vẫn thích nói đùa như vậy”, Diệp Thừa Mật tươi cười, một tia châm chọc cũng không nhìn ra, điều này khiến Hải Đường sinh ảo giác, nam nhân này vốn dĩ trời sinh thích cười hay là một diễn viên thiên tài?

“Làm thế nào mà Nhị ca tìm ra nơi này?”

“Tại sao Tam muội lại không ở trong Phương phủ?”, Diệp Thừa Mật không trả lời nàng.

“Nghe Nhị ca hỏi vậy, không khéo tiểu muội còn cho là Nhị ca đang quan tâm ta?”

Buông tách trà, Diệp Thừa Mật nhìn thẳng vào mắt Hải Đường, thanh âm mềm mại say lòng người, “Đương nhiên! Ngươi là người Diệp gia, ta không quan tâm ngươi thì quan tâm ai?”

Hải Đường nhếch mép dương dương tự đắc nhưng không nói gì.

“Sở Đình huynh, tại sao Hải Đường không ở trong Phương phủ mà phải sống tại nơi đơn sơ thế này? Chẳng lẽ Hải Đường đã bị Phương gia các ngươi hưu rồi sao?”, Diệp Thừa Mật đem câu chuyện gán lên người Sở Đình.

Hải Đường không đợi Sở Đình mở miệng đã lên tiếng, “Là ý gì? Nhị ca hy vọng ta bị Phương gia hưu sao?”

“Ha ha”, Diệp Thừa Mật mỉm cười lắc đầu, “Tam muội đang nói gì vậy?”

“Ô, xem ra ta đã hiểu lầm Nhị ca, ta còn tưởng ngươi đợi ngày này rất lâu rồi chứ?”

“Khụ!”, Sở Đình chặn lời nàng, “Để Thừa Mật huynh chê cười rồi, là Sở Đình quản giáo không nghiêm”

“Ai nha~, tướng công, ta làm thê tử của ngươi mới chỉ có năm năm nhưng lại làm muội muội của hắn những mười tám năm a!”, Hải Đường âm thầm cười lạnh trong lòng. Diệp Thừa Mật, ta không ưa bộ mặt tươi cười của ngươi, bất quá kiên nhẫn của ngươi thật không tồi.

“Thừa Mật huynh, đây là chuyện riêng của phu thê chúng ta, Thừa Mật huynh không cần lo lắng, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về phủ”

“Nghe Sở Đình huynh nói những lời này, Thừa Mật cũng cảm thấy yên tâm. Tam muội nhà ta còn phải làm phiền Sở Đình huynh chiếu cố”, Diệp Thừa Mật đứng dậy thi lễ rồi xoay người cười nói với Hải Đường, “Tam muội, Nhị ca sẽ không quấy rầy nữa”. Hải Đường có chút hoảng hốt, phía sau nụ cười hòa nhã này đại biểu cho cái gì?

“Tiểu Tình, tiễn khách. Nhị ca, Hải Đường không tiễn”

“Thừa Mật huynh, xin mời!”

Nhìn Diệp Thừa Mật bước ra khỏi cửa, Hải Đường im lặng nhìn chằm chằm Tiểu Tình. Tiểu Tình sợ đến run rẩy, “Tiểu Tình, ta đã nói với ngươi thế nào, khi chúng ta không có ở nhà thì bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào nhà”

“Tiểu thư, Nhị thiếu gia nói thế nào cũng là người nhà mẹ đẻ của người!”, Tiểu Tình cúi đầu, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ thấy qua tiểu thư nổi giận như vậy.

“Người nhà mẹ đẻ! Ta ở Phương phủ vài năm nay, ngươi đã từng gặp qua người nhà mẹ đẻ ta chưa? Tại sao ngươi không ngẫm lại, ta vừa ra khỏi Phương gia thì hắn liền xuất hiện, có chuyện trùng hợp vậy sao? Nếu giờ phút này hắn đến thẳng Phương gia hỏi nguyên nhân tại sao ta không có mặt ở Phương gia, ngươi cho là kết quả sẽ thế nào?”

Tiểu Tình sợ hãi quỳ gối, “Tiểu thư, Nhị thiếu gia là người tốt, hắn sẽ không nói ra”

“Đứng lên, quỳ cái gì mà quỳ!”, Hải Đường quát to.

“Ta…!”, Tiểu Tình nhanh chóng đứng lên, nước mắt đã rơi xuống nhưng nàng vẫn không dám ngẩng mặt, “Tiểu thư, là ta sai rồi”

“Quên đi, sự tình đã thế này thì la mắng cũng vô dụng. Mặc kệ hắn có phải là người tốt hay không, việc chúng ta ở nơi này không thể để người khác biết”. Cùng Tiểu Tình thảo luận chuyện Diệp Thừa Mật tốt hay không tốt thật sự vô nghĩa, Hải Đường không muốn tốn nước bọt giải thích.

Chỉ vài ngày không gặp con trai, Hải Đường liền cảm thấy được Đô Đô gầy đi, nàng ôm con cả đêm không buông tay. Sau khi thu xếp cho hắn ngủ xong, Hải Đường bước ra gian ngoài.

Sở Đình tựa lưng vào trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, Hải Đường xếp đệm nằm bên cạnh hắn, cả ngày bôn ba xe ngựa khiến thắt lưng và bắp chân nàng ê ẩm, “Ngươi nói xem, tại sao hắn lại biết ta ở nơi này?”

“Ta nói rồi, ta có thể tìm được ngươi thì người khác cũng có thể”, hắn vẫn nhắm mắt trả lời câu hỏi của nàng.

Hải Đường hít một hơi, “Ngươi nói…có thể là hắn không?”

“Không biết”

“Mặc kệ có phải hắn hay không thì ta cũng không thích hắn. Hừ, muốn đến đây bỡn cợt ta sao, không có cửa đâu! Đúng rồi, Ngô Thiên Phàm có khả nghi không?”

“Ta đã hỏi Trầm thúc, ngày chúng ta xuất phát thì Ngô Thiên Phàm vẫn còn ở lại nơi này với Nữu Nữu. Xét theo phương diện thời gian mà nói, Ngô Thiên Phàm không có vấn đề”

“Còn Yên Nhược, nàng là ai? Haiz, đúng là xuất sư bất lợi a!”, Hải Đường cảm thấy có chút tiếc nuối.

Phương Sở Đình mở mắt, “Cũng không hẳn. Chuyện của đại ca ngươi ta đã điều tra suốt năm năm, hiện tại rốt cuộc cũng đã có thêm manh mối, đây cũng có thể xem là thu hoạch.

“Sở Đình, Diệp Thừa Mật có khả năng đi mật báo hay không?”, Hải Đường vẫn cảm thấy lo lắng về người này.

“Chắc là không, ngày mai ta sẽ hồi phủ”

“Vậy sao!”, không phải đi bồi tiếp tiểu lão bà của ngươi sao? Hải Đường không nói gì.

Hai ngày sau khi Phương Sở Đình về nhà, Ngô Thiên Phàm đến đây, “Phương phu nhân, Phương công tử có nhà không?”

Tiểu Tình bê trà tiến vào, vẻ mặt vô cùng ôn nhu. Hải Đường nhìn thấy hai người bọn họ liếc nhìn nhau một cái rồi tự động dời ánh mắt đi, nàng nhếch môi cười trộm, cổ nhân đều “hàm xúc” như vậy sao?

“Tướng công nhà ta đã ra ngoài làm việc rồi, Ngô đại hiệp có chuyện gì không?”

“Nếu Phương công tử không có ở nhà thì Ngô mỗ xin cáo từ trước”, Ngô Thiên Phàm đứng dậy định rời đi.

“Ngô đại hiệp có chuyện gì sao? Có thể nói ta biết cũng được”

“Cái này…Phương phu nhân, tốt hơn vẫn là đợi Phương công tử trở về”, vẻ mặt Ngô Thiên Phàm có chút khó xử.

Đây là đạo lý gì?, “Ngô đại hiệp cho ta là nhất giới nữ lưu nên không muốn nói sao?”, Hải Đường không khách khí vạch trần sự tình.

“Phương phu nhân, có một số việc vẫn nên để nam nhân xử lý thì tốt hơn”, Ngô Thiên Phàm cũng không khách khí mà đem sự tình làm rõ, sau đó hắn thi lễ cáo từ rồi rời đi.

Hải Đường cắn môi, trong lòng vô cùng tức giận rống to, “Kỳ thị! Nam nhân thì giỏi lắm sao?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Hải Đường Nhàn Thê