Không Hẹn

Chương 1

Chương sau
Danh sách chương

Thành phố B sắp phá được một vụ án giết người lớn nhất, hình như từ kẻ tình nghi bắt được biết được một phân đoạn. Trong cục cảnh sát, Đỗ An Tâm bơ phờ cúi đầu ngồi ở chỗ kia, không thốt ra lời nào.

Đến cuối cùng cô mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cảnh sát ở đối diện, nhẹ giọng nói một câu: “Luật sư biện hộ, tìm Thẩm Dịch Dương.”

***

Đỗ An Tâm bị cảnh sát tạm bắt giữ im lặng ngồi trong cái phòng nhỏ ở trại tạm giam, ngẩng đầu lên nơi đó có một cánh cửa sổ, nằm trên cao lại bị đậy kín. Bốn cái song sắt xù xì, khe hở chỉ đủ cho một tia sáng tiến vào.

Cô nhìn ra bên ngoài, ánh nắng ấm áp của ngày hè, có vài tia sáng từ bệ cửa sổ chiếu vào, thật sự rất ấm áp.

Giờ phút này trong lòng cô cảm nhận được sự tĩnh lặng chưa bao giờ có.

Có lẽ bởi vì, tất cả đã kết thúc.

Vào năm năm tuổi, bố sinh bệnh qua đời, cuộc sống của họ lập tức rơi vào đáy cốc, từ đó cô không còn cảm nhận được ánh nắng ấm áp như lúc này. Bởi vì kiếm sống, năm thứ hai mẹ dẫn cô theo kết hôn với một người đàn ông giàu có.

Gã đàn ông kia từng kết hôn mấy lần, nhưng đối phương đều bởi vì không chịu được tính tình hay nổi nóng của hắn mà tự mình bỏ đi.

Hắn vẫn ngang ngược như trước, trong một lần xem mắt quen biết Phương Diêu, mẹ của Đỗ An Tâm.

Cô nhớ lại mình hồi đó, tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng cũng chẳng vui vẻ, rất nhiều lần nhìn thấy vết thương sưng đỏ trên trán mẹ, cô biết, là do gã đàn ông kia đánh.

Nhưng Phương Diêu nói chỉ cần bà có thể chịu đựng thì sẽ không sao. Bà bảo Đỗ An Tâm đừng lo lắng, nói không đau, nói rằng còn hơn để hai người chịu đói chịu lạnh, chút vết thương này không tính là gì.

Hồi ấy Đỗ An Tâm còn rất nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị gã đàn ông kia nắm tóc hành hung. Lần đầu tiên khi cô muốn tiến lên ngăn cản, lại bị hù dọa bởi ánh mắt đỏ tươi của gã đàn ông kia.

Rất kinh khủng, một người rốt cuộc có bao nhiêu méo mó mới có thể giống như vậy, hành hạ cơ thể của một người thân để phát tiết.

Đỗ An Tâm nhỏ tuổi không hiểu, cô không dám nhìn lên, mà túm lấy ống quần gã kia khẩn cầu.

Thế nhưng, không có kết quả. Lần nào cô cũng bị đá đi, khi rơi xuống đất toàn thân có nỗi đau như bị gãy từng khúc. Cô nhìn hắn vẫn ra tay với mẹ, cô cắn răng nức nở, bản thân đau đớn như vậy, còn mẹ thì sao?

Phương Diêu quỳ rạp trên mặt đất, mỗi một lần đều nắm tay chịu đau, không đánh lại, mặc nấm đấm của gã nện xuống, bà cũng không thốt ra tiếng nào. Thật vất vả gã kia phát tiết xong rời khỏi, bà lảo đảo đứng dậy ôm Đỗ An Tâm, dừng run rẩy nói mình không sao.

“Cô Đỗ An Tâm, luật sự biện hộ của cô tới rồi.” Vị cảnh sát xa lạ dùng ngữ khí lạnh nhạt nói với cô, Thẩm Dịch Dương tới rồi.

Hồi ức của cô chợt ngắt ngang, cúi đầu cười mình một trận, hít sâu một hơi, theo cảnh sát đi ra ngoài.

***

Thẩm Dịch Dương mặc âu phục mang giày da, so với hồi sinh viên trước kia, anh điển trai hơn nhiều. Quần áo màu đen phác họa ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vốn có của anh, còn có mắt kính gọng đen kia che lấp con ngươi đen láy của anh, lại càng tôn lên vẻ chín chắn của anh.

Chỉ là từ khi nhận được tin tức tiến vào trại tạm giam, Thẩm Dịch Dương vẫn cau mày. Khi nghe được tin tức có thể đi vào thăm tù, anh liền xách cặp hồ sơ mau chóng đi vào.

Đỗ An Tâm mỉm cười nhìn anh ở trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng, cô dùng giọng điệu không hợp với tuổi tác nói với người đàn ông ở trước mặt: “Thẩm Dịch Dương, đã lâu không gặp.”

Thẩm Dịch Dương nhìn Đỗ An Tâm, chẳng hề để ý tới lời chào hỏi của cô, anh hỏi thẳng cô: “Em không phải cố ý giết người đúng không, có phải vì tự vệ mà giết người không?”

Anh nhìn cô hỏi vậy, trong giọng nói đều là sự không tin và hoài nghi, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng. Trong lòng anh đã cuồn cuộn từ sớm: tại sao lại xảy ra loại chuyện này, để hai tay dính máu, khiến cuộc đời có vết bẩn như vậy.

Anh nhíu chặt mày, lặng lẽ nhìn người trước mặt quá quen thuộc, trong lòng đưa ra nghi vấn: tại sao bây giờ em vẫn còn cười được chứ? Đỗ An Tâm, hãy nói cho anh biết.

Đỗ An Tâm nhìn thấy biểu tình Thẩm Dịch Dương như vậy, cô càng cười nhiều hơn: “Thẩm Dịch Dương, hóa ra anh còn có thời điểm có thể sốt ruột như vậy…”

“Đủ rồi! Đỗ An Tâm em đừng như vậy, hãy kể lại tình huống lúc đó với anh, anh giúp em thoát tội, nói cho anh biết!” Anh hét to.

Thẩm Dịch Dương thật sự không chịu nổi cô như vậy, xa lạ mà lại đáng sợ, không hề giống cô hồi trước.

Đỗ An Tâm bị Thẩm Dịch Dương dọa tới, cô sững sờ một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô ngừng cười, tỏ vẻ nghiêm túc nói với anh: “Người do em giết, không có gì để thoát tội.”

Cô giơ lên tay phải của mình, trên đó còn vết thương vừa lành lại, một vết dao cắt rất dài, đã đóng thành vảy. Cô nhìn tay phải rồi nhìn sang anh, cô nói: “Chính là dùng bàn tay này, tự tay giết người.”

Trong ánh mắt cô tràn ngập vẻ tùy ý, tựa như giết một người hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, hoặc như là chưa từng giết người, thế nên còn có thể mỉm cười trắng trợn, càng giống như một trò đùa, giống như rất lâu trước kia cô từng cười nói với anh.

“Đừng như vậy, Đỗ An Tâm, thời gian không nhiều lắm.” Thẩm Dịch Dương đầu hàng dùng ngữ khí thỉnh cầu nói với cô.

“Em không nói đùa, thật đó.” Đỗ An Tâm buông tay phải xuống, xoay người muốn trở về.

“Vậy em tìm anh làm gì hả?” Thẩm Dịch Dương lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, tràn đầy sự mất mát.

Đỗ An Tâm ngoảnh đầu lại, vẫn nhìn anh như lúc ban đầu, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Có lẽ là vì…muốn gặp anh thôi.”

***

Chầm chậm trở về căn phòng giam kia, cô nhìn bầu trời ngoài lan can, vẫn tươi đẹp như vậy.

Cô ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt vùi đầu tiếp tục hồi ức ban nãy.

Vào năm Đỗ An Tâm mười sáu tuổi, gã đàn ông kia phá sản, tổn thất một số tiền lớn. Tính khí cũng càng ngày càng tệ, trước đó chỉ đánh mắng mẹ một trận, sau đó lại đổ máu nghiêm trọng.

Hắn còn nát rượu, sau khi say sưa thì càng đánh mắng bà nặng hơn. Lần nào Phương Diêu cũng khóa Đỗ An Tâm bên ngoài cửa, không để cô nhìn thấy, cũng không cho cô ngăn cản.

Cô nhớ mỗi lần đều kề sát cửa lắng nghe âm thanh bên trong, nước mắt đã sớm thấm ướt khuôn mặt cô, từng tiếng quả đấm đánh vào da thịt rơi vào trong lỗ tai cô, nhưng cũng đau nhói trong lòng cô.

Có một hôm, Phương Diêu bị đánh bất tỉnh, gã đàn ông kia sau khi tiếp tục phát tiết một trận thì cũng nằm dài ngủ say. Đỗ An Tâm bị khóa ngoài cửa không biết nên đi đâu, cô đi trên ngã tư đường, ánh mắt vô định nhìn xung quanh.

Chuyện bố dượng của cô, hình như cả khu phố đều biết, khi mọi người nhìn cô trong ánh mắt sẽ tràn ngập một cảm xúc gọi là “thương hại”. Còn có bạn học của cô, tuy rằng có quan hệ tốt với cô, nhưng vẫn xì xào sau lưng cô.

Cô chịu đựng tất cả mọi việc, giống như mẹ chịu đựng đau đớn qua từng trận đánh của gã kia.

“Đã trễ thế này, sao em còn chưa về nhà?” Đỗ An Tâm đang đi trên đường chợt quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Dịch Dương xách theo bữa tối mua bên ngoài.

Hồi ấy Thẩm Dịch Dương vẫn là sinh viên năm ba, bởi vì bận thi nghiên cứu sinh, một mình dọn đến tiểu khu của Đỗ An Tâm. Mà trường cao trung của Đỗ An Tâm chính là trường cao trung phụ thuộc trường đại học của Thẩm Dịch Dương, hai người thường xuyên gặp nhau trên đường.

“Cửa bị khóa, không thể quay về.” Ngữ khí của Đỗ An Tâm nhàn nhạt, Thẩm Dịch Dương nghe cô nói vậy cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Đến nhà anh nhé, có một phòng trống, ở một đêm không sao đâu.” Thẩm Dịch Dương có lòng tốt hỏi cô.

Từ sau năm năm tuổi, có lẽ ngoài mẹ ra thì đây là lần thứ hai Đỗ An Tâm cảm nhận được sự ấm áp. Đến từ Thẩm Dịch Dương, đến từ chàng trai cô luôn thầm thích.

Không ai cảm nhận được cảm xúc hiện giờ của cô, cô đé nén nỗi kích động không ngừng dâng trào trong lòng, cô điềm tĩnh gật đầu: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Thẩm Dịch Dương dẫn cô đi chầm chậm về phía nhà mình, Đỗ An Tâm đi theo sát. Đó là mùa đông, gió thổi lành lạnh, có lẽ là vì trong lòng rất ấm áp, thế nên Đỗ An Tâm không hề cảm thấy lạnh lẽo.

Cô nhớ mẹ từng nói với cô đừng quá thân thiết với con trai, nhưng nghĩ đến nếu thật sự không tìm được chỗ ở lại thì rất có thể chết cóng, nghĩ đến đối phương là Thẩm Dịch Dương, cô liền cảm thấy không sao.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Dịch Dương là khi vừa bước vào trường cao trung, anh đại diện cựu học sinh trường lên sân khấu phát biểu với học sinh mới ở phía dưới. Khi ấy Thẩm Dịch Dương đã là sinh viên năm hai, lớn hơn Đỗ An Tâm năm tuổi.

Sự khác biệt tuổi tác thỏa đáng, cũng là một chàng trai rất tốt, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thắt cà-vạt màu xanh đen. Anh cầm bài diễn thuyết chậm rãi đọc xong, âm thanh rất êm dịu, từng chữ một chảy vào lỗ tai cô.

Từ bạn học tìm tin tức mau lẹ biết được, Thẩm Dịch Dương sinh ra từ gia đình luật sư, từ nhỏ nhận được gia giáo tốt. Mà trường đại học anh đang theo học cũng là trường đại học chính trị và pháp luật nổi tiếng nhất tại thành phố B.

Đối với cuộc sống hằng ngày của Thẩm Dịch Dương, nghe các học sinh nói anh thích đi lại một mình. Hơn nữa nhà họ Thẩm luôn tiến hành một số vụ kiện rất lớn, vì lý do an ninh, mọi người cũng không thường xuyên ở cùng anh.

Nhưng đối với những điều đó, Thẩm Dịch Dương cảm thấy không sao cả, chỉ một mực miệt mài học tập, đạt được rất nhiều thành tựu, cũng nhận được sự ưu ái của rất nhiều giáo viên, được khen ngợi là ngôi sao mới tương lai của ngành pháp luật chính trị tại thành phố B.

Cho nên, đối với những học sinh như bọn họ muốn phấn đấu ba năm thi vào trường đại học, Thẩm Dịch Dương tựa như một mục tiêu, một người có thể lấy thành tích xuất sắc của anh làm động lực.

Nhưng đối với Đỗ An Tâm, Thẩm Dịch Dương là chàng trai đầu tiên cô yêu thích. Thích nhưng không dám mong mỏi xa vời, bởi vì khai giảng chưa đến một tháng, cả trường đều biết chuyện trong nhà cô, ánh mắt mọi người nhìn về cô luôn đầy ắp sự thương hại.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người né tránh cách xa cô.

Đỗ An Tâm mới mười sáu tuổi cứ thế bị mọi người cô lập, tại cái tuổi cần được yêu thương được quan tâm, tựa như hạnh phúc luôn không thể thuộc về cô. Cuối tháng mười một là sinh nhật cô, nhưng chẳng ai nhớ tới.

Trên đường cô đi về nhà, nước mắt tuôn rơi, cô chẳng thèm lấy tay lau đi. Làn gió đầu đông thổi qua, lạnh lắm, cô chẳng quan tâm tới. Cuối cùng đi đến hẻm nhỏ ở góc đường, cô cúi đầu khóc to.

Hẻm nhỏ rất dài nhưng không có ai, tiếng khóc của cô đứt quãng, hình như cũng có tiếng vọng lại.

Hồi đó cũng chính là âm thanh êm dịu này cô vang lên bên tai cô: “Em…không sao chứ?” Cô ngẩng đầu lên, Thẩm Dịch Dương cầm một chồng sách luật trên tay phải, anh dùng tay trái đưa một tờ khăn giấy cho cô, ánh mắt đầy lo âu nhìn cô.

Lần đầu họ gặp mặt chính là ở ngay hẻm nhỏ này. Đỗ An Tâm không cầm lấy khăn giấy anh đưa, chỉ dùng tay lau nước mắt, đứng thẳng người: “Không có việc gì, cám ơn anh.”

Cô không muốn để Thẩm Dịch Dương nhìn thấy cô chán nản như vậy, cô cũng có tôn nghiêm, không muốn để người mình thích trông thấy mình cô đơn tại khoảnh khắc này. Thế là cô xoay người bỏ đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng cô độc.

Nhưng sau này ở trên đường về nhà, Thẩm Dịch Dương đều đi theo phía sau cô, cô mới phát hiện thì ra họ ở rất gần nhau.

Sau đó nữa, cô phát hiện mỗi ngày đến trường đều nhìn thấy Thẩm Dịch Dương. Thời gian lâu dài, có đôi khi Thẩm Dịch Dương sẽ tiến lên phía trước đi cùng cô. Cô còn nhớ lần đầu tiên Thẩm Dịch Dương giới thiệu bản thân, anh nói: “Anh tên là Thẩm Dịch Dương, năm ba khoa luật đại học B, em thì sao?”

Lúc đó Đỗ An Tâm đương nhiên khẩn trương, nhịp tim đập thình thịch hết đợt này đến đợt kia, cô cảm thấy nửa tim bên trái sắp nổ tung, cuối cùng lắp bắp nói ra tên mình.

Sau đó nữa, hai người trò chuyện nhiều lắm, tự nhiên trở nên quen thuộc. Đỗ An Tâm mới biết được Thẩm Dịch Dương thật như lời đồn không có bạn bè, thế nên vào một hôm anh rất trịnh trọng hỏi cô: “Chúng ta là bạn bè, đúng không?”

Đỗ An Tâm mười sáu tuổi cười gật đầu, có một người bạn như vậy quả thật rất tốt. Từ khi quen biết Thẩm Dịch Dương, cô cũng cởi mở hơn nhiều, học biết tươi cười.

Mà tâm tư riêng nhỏ bé kia, cô biết đó chỉ là hy vọng xa vời của cô, cuối cùng chỉ có thể lén lút chôn trong đáy lòng.

Cô biết Thẩm Dịch Dương làm bạn với cô, có lẽ là vì quá cô đơn, hoặc là giống như người khác, chỉ là thương hại thôi.

***

“Tới rồi,” lời nói của Thẩm Dịch Dương ngắt ngang Đỗ An Tâm đang nhớ lại chuyện xưa, “Chính là nơi này, có thể hơi bừa bộn, dạo này vẫn chưa dọn dẹp.” Mở cửa ra, một căn hộ gần giống với nhà của Đỗ An Tâm rơi vào tầm mắt cô. Rõ ràng rất ngăn nắp, cho dù là phòng khách hoặc phòng ngủ, cũng cảm thấy không dính chút bụi.

Có lẽ bởi vì trong nhà Đỗ An Tâm luôn xảy ra hỗn loạn, thế nên khiến Đỗ An Tâm nhầm lẫn sẽ cho rằng bất cứ căn nhà nào cũng sạch sẽ hơn nơi ở của cô.

“Thẩm Dịch Dương, cám ơn anh.” Đỗ An Tâm nhìn anh, thốt ra lời cảm ơn, lời nói tỏ lòng biết ơn đã nằm trong lòng rất lâu, nói ra miệng chỉ có sáu chữ.

Thẩm Dịch Dương lắc đầu, vừa nói “Không có gì”, vừa bật máy điều hòa. Làn gió ấm áp thổi tới, đánh tan lạnh lẽo mùa đông, cả phòng đều ấm áp.

Đêm hôm đó, Đỗ An Tâm và Thẩm Dịch Dương ngồi trên sofa trò chuyện thật lâu. Phần lớn nói về quá khứ và hiện tại, Đỗ An Tâm rất thản nhiên kể chuyện trong nhà mình với Thẩm Dịch Dương, cuối cùng cô hỏi: “Anh có coi thường em không?”

“Không đâu, mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, có người giàu sang từ nhỏ, có người nghèo khó từ nhỏ, nhưng cũng không khác mấy, đều là một cá thể, đều đáng kiêu hãnh. Đỗ An Tâm, thật ra những chuyện em kể với anh, anh đều biết cả, nhưng anh không cảm thấy có gì bất thường.” Thẩm Dịch Dương trả lời.

Đỗ An Tâm nhìn anh, có lẽ bởi vì rốt cuộc có một người thế này có thể khiến cô cảm động, bởi vậy thật lâu sau cô không nói gì. Cô nghe được Thẩm Dịch Dương nói tiếp: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, thật ra không phải tại hẻm nhỏ, mà là trên đường về nhà, em một mình lẻ loi bước đi, rất khác người bình thường, rất kiên cường cũng rất độc lập. Khi đó anh đã muốn quen biết em, làm bạn với em.”

Anh cúi đầu, dừng một chút, hỏi Đỗ An Tâm một vấn đề: “Em có từng mơ ước không?”

Đỗ An Tâm bị vấn đề này làm khó, cô lắc đầu, hỏi lại Thẩm Dịch Dương: “Anh thì sao?”

Thẩm Dịch Dương cười cười, trả lời: “Có, bởi vì bố mẹ, từ bé anh đã muốn trở thành một luật sư. Có lẽ là chỉ khi tự nhận biết pháp luật, mới có thể bảo vệ chính nghĩa thật sự. Bây giờ anh làm được rồi, học chuyên ngành mình muốn học.”

“Vậy anh có thể nói cho em biết mơ ước là cái gì không?” Đỗ An Tâm hỏi tiếp, “Có phải là chuyện mình luôn nghĩ tới, dốc sức muốn làm được không?”

Thẩm Dịch Dương nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Đỗ An Tâm nở nụ cười, trong ánh mắt là vẻ ngây ngô, nụ cười thuần khiết treo trên khuôn mặt cô, cô cười hì hì nói: “Vậy có lẽ em có một mơ ước, anh đoán thử xem?”

Thẩm Dịch Dương lắc đầu nói “Không biết”, Đỗ An Tâm giơ tay phải của cô lên, nửa đùa giỡn nhìn Thẩm Dịch Dương nói: “Mơ ước của em là…tự tay giết người kia.”

Có lẽ hù dọa Thẩm Dịch Dương, Đỗ An Tâm thấy anh như vậy, cô phì cười: “Em nói đùa đó.”

Thẩm Dịch Dương thở sâu một hơi lấy lại bình tĩnh nhìn cô, anh nhíu mày, trịnh trọng nói: “Loại trò đùa thế này không nên, thời gian không còn sớm, em ngủ đi.”

Đề tài cứ thế dừng lại, Đỗ An Tâm hơi ảo não mình không biết giữ miệng. Nhìn thấy Thẩm Dịch Dương cười hơi gượng gạo, cuối cùng đến căn phòng nhỏ kia đi ngủ.

***

Nhưng ai có thể nghĩ tới câu nói đùa trước kia, bây giờ đã thành sự thật. Trong lúc anh gần như quên đi, cô lại dùng một cách thức buồn cười nói với anh, đây không chỉ là một câu vui đùa, mà là sự thật.

Thế nên khi Thẩm Dịch Dương nhìn thấy tấm ảnh cảnh sát gửi tới cho anh, tại hiện trường hai tay Đỗ An Tâm dính đầy máu, anh chỉ có thể cười khổ đành chịu với số phận.

Thật sự không thể ngờ, sẽ có một ngày như vậy, anh tận mắt thấy cô ngồi tù.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Không Hẹn


Chương sau
Danh sách chương