Long Ngạo Thương Khung

Chương 94: Huyễn Mộng quốc?


Hai người bọn họ tuy mở miệng nói chuyện nhưng miệng lại không phát ra âm thanh gì cả, mà khi nói chuyện, thanh niên tuấy mỹ này lại giơ bàn tay lên, trên bàn tay thình lình hiện ra hình ảnh cung điện chín tầng, mà người thanh niên này nhìn vào bằng ánh mắt kỳ dị.

Trong cung điện, tầng một.

Du Vân bay đến gần các kiến trúc, mà ở ngoàn các ngôi nhà lại có rất nhiều người đi vào bên trong rồi biến mất sau cánh cửa, Du Vân đứng bên ngoài mà tò mò nhìn vào sau đó lựa chọn một ngôi nhà mà đi vào.

Vào bên trong thì cánh cửa tự động đóng lại mà ở trong căn phòng toàn là sương mù, Du Vân thử dùng tinh thần lực dò xét nhưng không được, giống như sương mù đang che chắn ngăn cản tinh thần lực.

Nhưng Du Vân đâu phải chỉ có tinh thần lực, hắn vận chuyển pháp lực vào hai mắt, hai con ngươi của Du Vân hiện lên màu vàng và hắn đã nhìn thấy mọi thứ trong đó, ở bên trong có mấy con rối đang đứng bất động nhưng trên người tản ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mà ở sau mấy con rối thì có một vình đan dược.

Du Vân thấy vậy thì yên tâm sau đó cất bước vào sương mù, Lưu Tinh Kiếm xoay quanh thân thể Du Vân tạo thành một vòng phòng hộ.

Mà Du Vân vừa bước vào thì mấy con rối động đậy rồi phóng ra từng quả cầu lửa, Lưu Tinh Kiếm bỗng nhiên bắn ra chém hết tất cả cầu lửa rồi dưới sự điều khiển của Du Vân, thanh kiếm chém đứt đôi mấy con rối, mà khi Du Vân tiêu diệt hết các con rối thì sương mù tan ra, Du Vân bước đến bình đan dược cầm lấy mở nắp ra, trong đó chỉ có năm viên đan dược dành cho Trúc Cơ, Du Vân bỏ vào trong túi trữ vật rồi bước ra ngoài, đi liên tiếp hai căn phòng nhưng đều là một cảnh như căn phòng thứ nhất, khác chỉ có khác đan dược nhưng đều là cho Trúc Cơ sử dụng, Du Vân bay ra ngoài mà tìm kiếm cửa vào lên tầng thứ hai.

Một ngày sau, Du Vân đứng trước một hang động, Du Vân bước vào, vừa vào thì bỗng nhiên nghe được tiếng ồn ào, mà quan sát xung quanh thì Du Vân phát hiện nơi đây đều là con người, nhưng mà tất cả đều là phàm nhân, mà Du Vân bỗng nhiên xuất hiện thì người xung quanh ai cũng không kinh ngạc hay sợ hãi...

"Đây là nơi nào? Chẳng lẽ có phàm nhân sống ở trong cung điện?"

Du Vân rất là mờ mịt, dùng tinh thần lực dò xét thì hoảng sợ, thành thị này quá rộng lớn, bây giờ tu vi của Du Vân đã là Long Đan trung kỳ rồi, tinh thần lực cũng đã mấy chục dặm gần cả trăm dặm rồi mà vẫn không dò xét được tòa thành thị này.

Du Vân đi trên đường loạn cả lên nhưng cũng không phát hiện tu sĩ nào ở đây.

"Chuyện này là thế nào?"

Trên đường người đến người đi rất là tấp nập.

"Người thanh niên này, làm ơn cho ta một ít tiền được không?"

Bỗng nhiên một lão ăn xin đi đến trước mặt Du Vân mà nói, may là trong túi trữ vật của Du Vân còn mấy trăm lạng bạc nên đưa cho lão ta một lạng.

"Cảm ơn.... Mà cậu cũng không phải là người ở đây?"

Lão ăn xin nói cảm ơn rồi bỗng nhiên hỏi Du Vân.

"Ah... Đúng, nơi này là đâu vậy?"

Du Vân nghe được ông lão này hỏi thì mừng rỡ trả lời sau đó hỏi lại.

"Ha ha nơi này là Huyễn Thành, là một thành thị to lớn ở Huyễn Mộng quốc..."

"..... Huyễn Thành? Huyễn Mộng quốc? Đây là nơi nào?"

Du Vân nhíu mày mà hỏi lại.

"Là Huyễn Mộng quốc chứ nơi nào? Ta phải đi đây, cảm ơn cậu đã cho ta bạc."

Lão ăn xin kỳ quái nói ra sau đó đi qua cửa hàng bánh bao để mua thức ăn. Còn Du Vân thì đứng đó suy nghĩ rồi nhìn mọi người xung quanh.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Long Ngạo Thương Khung