Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 11: Ra oai phủ đầu

Chương sau
Danh sách chương

Quả nhiên!

Cửu tiết tiên được chế tạo hết sức tinh xảo đang nằm trong chiếc hộp kia, rực rỡ dưới ánh mặt trời, đầu roi nhọn sắc bén làm bằng kim loại sáng bóng phát ra sự lạnh lẽo làm cho tim người ta bị băng giá, chói lóa mắt người, vừa nhìn liền biết kỹ thuật rèn tinh tế cỡ nào.

Mỗi đoạn roi dùng ba cái vòng bằng vàng ròng quấn quanh liên tục, bên trong vòng lại điêu khắc hoa Mai tinh xảo, chỗ cầm roi cũng là vàng ròng, bên trên chạm trỗ hoa văn hình mây, đính thêm Nam Hải Giao Hương Châu to cỡ hạt gạo. Tuy loại trân châu này có cái đầu không lớn, nhưng rất hiếm hoi, nổi tiếng sinh ra từ biển sâu lại thêm bên trong có mùi thơm phát ra tự nhiên, nên rất được giới quý tộc ưa thích.

Một viên Giao Hương Châu cõ hạt đậu xanh có thể bán được một ngàn lượng bạc, là vật vô giá. Trong kinh không ít quý giới công tử đều chuộng kiểu ngọc bội có khám một viên Nam Hải Giao Hương Châu ở mặt trên, vừa nhã nhặn vừa cao quý.

Tuy viên châu trên roi nhỏ, nhưng cái khó chính là màu sắc thống nhất, lớn nhỏ đều nhau, cẩn ở chuôi roi vô cùng đẹp mắt. Gió nhè nhẹ thổi, Tuệ An đã ngửi được mùi hương thoang thoảng xa xôi kia.

Mặt khác phần chuôi còn được buộc một sợi dây xích bằng chỉ bạc, hai cái chuông vàng thả xuống, có thể tưởng tượng khi roi này được vung lên, thì chuông kia sẽ theo gió mà đung đưa phát ra âm thanh rất tuyệt vời.

Mặc dù Đương kim hoàng thượng Đại Huy không kiểm soát nghiêm ngặt vũ khí, nhưng muốn chế tạo một công cụ tinh xảo như vậy cộng thêm khả năng công kích thì không phải dễ dàng, chỉ nhìn một cách đơn thuần roi này, Tuệ An liền biết Đỗ Mĩ Kha đã tốn không ít bạc nha, nhịn không được lại tán thưởng chiếc roi xinh đẹp kia, thật sự làm cho người ta vừa thấy liền bị kích thích phải mang nó ở trên người.

Tổ phụ Tuệ An – Thẩm Cường được xưng là đệ nhất võ tướng ở Đại Huy, Thẩm Thanh là vị nữ Hầu gia duy nhất trong sách sử, Tuệ An là cốt nhục duy nhất của Thẩm gia nên tất nhiên là đã được học võ từ thuở nhỏ. Mặc dù năm ấy mới mười tuổi, nhưng có thể sử dụng roi đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.

Cửu tiết tiên này khiến cho Tuệ An vừa nhìn thấy đã yêu thích, không thể không nói Đỗ Mĩ Kha rất biết tặng đồ, hiểu được sở thích của người muốn tặng.

Nhưng Tuệ An cũng biết rõ ràng Đỗ Mĩ Kha đưa roi này là có dụng tâm hiểm ác, bởi vì kiếp trước khi nàng vừa gặp roi này thì đã thích, cho nên ngày ngày đeo nó, tính tình Tuệ nóng nảy, lại không kiềm chế, cực kì dễ dàng tức giận. Vì thế nhiều lần trước mặt mọi người nàng dùng nó trừng phạt người khác.

Cửu tiết tiên là binh khí vô cùng mềm mại nhưng cũng là một vũ khí hung mãnh máu tanh, một khi cửu tiết tiên ra tay không chết cũng bị thương, Đỗ Mĩ Kha đưa cửu tiết tiên này không phải là thứ tốt đẹp, nó là hung khí!

Hàng ngày Tuệ An mang roi này ở trên người, bởi vậy không lâu sau từ tiếng thơm dũng cảm gan dạ rơi xuống thành tiếng thối bạo ngược tàn nhẫn, khiến cho nàng ở kiếp trước đến tuổi thành hôn nhưng lại chậm chạp không người hỏi han. Sau đó vì Tuệ An dùng trăm phương ngàn kế để được gả vào Tần vương phủ Lí Vân Sưởng cho nên mới tạo thành nguyên nhân bị mọi người giễu cợt.

Ở kiếp trước khi Lí Vân Sưởng nạp tiểu thiếp đầu tiên. Tuệ An đã dùng roi này quất vào mặt nữ nhân kia, sau đó chiếc roi liền bị Lí Vân Sưởng tiêu hủy, mà cũng vì vậy khiến cho nàng lại đẩy xa khoảng cách với Lí Vân Sưởng hơn. Kể từ đó hắn chưa từng đặt chân đến nhà giữa.

Bây giờ roi này tái hiện ở trước mắt, Tuệ An chỉ cảm thấy châm chọc, xem đi, kiếp trước nàng quả thật rất ngốc!

Tự mình lấy roi từ trong hộp ra, Tuệ An tinh tế vuốt ve chuôi roi cẩn Giao Hương Châu ngẩng đầu cười một tiếng, vẻ mặt vui mừng nói: “Thật là roi tốt, ta rất thích, cám ơn Kha di nương nha, di nương thật hiểu lòng của Tuệ An!”

Đỗ Mĩ Kha nghe Tuệ An nói thích lập tức cả cười đứng lên, nhưng ngay sau đó nghe Tuệ An nói câu “Kha di nương” kia. Giống như một cây gai sắc bén tàn nhẫn đâm vào lòng nàng ta, làm cho hai gò má trắng nõn pha thêm chút hồng, nụ cười cứng đờ, lộ vẻ dữ tợn lên trên mặt. Nhưng trong giây lát nàng ta đã điều chỉnh lại sắc mặt của mình, liếc mắt Tôn Hi Tường tiếp tục cười nói.

“An nương thích là tốt rồi, trước đây không phải An nương đều gọi ta là dì Kha ư? Sao......”

Hả? Thân làm ngoại thất hơn mười năm, danh hiệu di nương vẫn còn coi trọng nàng ta rồi, sao lại không muốn người ta gọi mình như thế. Chẳng lẽ gọi là tiểu thiếp, mặc quần áo màu đỏ cho rằng có thể thành chính thất sao? Buồn cười!

Tuệ An nháy mắt mấy cái, kinh ngạc nói: “Hôm nay Kha di vào phủ, không phải nên gọi là di nương sao?”

Lập tức nàng lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tôn Hi Tường, chỉ vào Đỗ Mĩ Kha nói: “Phụ thân, chẳng lẽ người muốn nàng vào phủ làm thông phòng của người? Chỉ sợ không ổn đâu...... Suy cho cùng xuất thân của Kha di và các nàng kia không giống nhau, nàng là con gái của Đỗ Thượng Thư đấy......”

Hạ nhi đứng ở kế bên Tuệ An sau khi nghe nàng nói như thế thiếu chút nữa đã không nhịn được cười to, nhìn da mặt Đỗ Mĩ Kha đó dĩ nhiên đã không nhịn được, nét mặt cứng ngắc, Hạ nhi cúi đầu, bả vai run liên tục.

Cô nương thật đúng là...... Đỗ Mĩ Kha vào phủ, theo lý thuyết nàng ta phải kính trà cho chủ mẫu, đằng này chưa làm gì hết thì hiển nhiên chỉ là người thông phòng thôi, kêu tiểu thiếp quả thật đã nể mặt nàng ta lắm rồi.

Chẳng qua thân thế Đỗ Mĩ Kha dù sao cũng có chút khác với các nàng kia, thế nhưng bây giờ lại bị so sánh cùng cấp như vậy, thử hỏi Đỗ Mĩ Kha có thể không tức giận sao.

Nhưng mà cô nương vốn không giỏi ăn nói, chuyện gì cũng dùng vũ lực giải quyết, khi nào thì trở nên biết ăn nói như vậy?

Tuệ An nói khiến cho sắc mặt Tôn Hi Tường biến thành màu đen, một lúc lâu mới bình ổn lại, dùng ánh mắt trấn an sắc mặt xanh đen của Đỗ Mĩ Kha và sự giận dữ của Tôn Tâm Từ. Lúc này mới ho khan một tiếng với Tuệ An nói.

“An nương, sau này vẫn gọi là dì Kha đi, thân thiết một chút.”

Nói xong cũng không chờ Tuệ An trả lời, ông ta đã phân phó cho mấy người vẫn đứng ở cạnh cửa: “Phàn Chi, Ngân Liên, hôm nay gọi các ngươi đến đây chủ yếu là cho các ngươi bái kiến...... Đỗ phu nhân. Còn không mau tiến lên làm lễ ra mắt phu nhân!”

Đỗ phu nhân! Tuệ An cười lạnh, nhưng chưa vội vã chen vào nói.

Vốn Phàn Chi và Ngân liên là nha hoàn bên người Tôn Hi Tường, Phàn Chi là con của người hầu trong phủ, còn Ngân Liên là mua được từ một người môi giới, cả hai người đều không có bối cảnh gì, chỉ có chỗ dựa duy nhất là ông ta. Vì thế Tôn Hi Tường chính là ông trời của các nàng. Do đó ông ta vừa dứt lời, hai người lập tức ngoan ngoãn tiến lên phía trước hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến Đỗ phu nhân.”

Đỗ Mĩ Kha thấy bộ dáng hai người kinh sợ cúi người xuống đất, lúc này sắc mặt mới khá hơn, cười phân phó hai nha đầu Vân Xảo và Sính Cúc phía sau.

“Đem lễ gặp mặt ta đã chuẩn bị đưa cho các nàng.” Quay đầu vừa cười vừa nói với Phàn Chi và Ngân Liên: “Các muội đều vất vả sinh con nối dòng cho lão gia, nhanh đứng lên đi, một chút vật nhỏ đừng ghét bỏ.”

Đó là một vòng tay huyết ngọc, cùng với một cây trâm kim phượng miệng ngậm trân châu. Hai người không ngờ tới Đỗ Mĩ Kha ban cho vật quý trọng như thế bỗng chốc sửng sốt, vội vàng cười nhận, nói vài câu cát tường rồi lui ra.

Tuệ An mắt lạnh nhìn, chứa đầy châm biếm.

Đỗ Mĩ Kha không để ý liêm sỉ theo Tôn Hi Tường, Đỗ phủ sớm đã cắt đứt quan hệ với nàng ta, nghe nói hai năm nay mẫu thân Đỗ Mĩ Kha Đỗ phu nhân sinh bệnh nặng, đau khổ cầu xin Đỗ Thượng Thư, ông ta mới cho phép Đỗ Mĩ Kha tiến vào cửa Đỗ phủ. Làm ngoại thất, Đỗ Mĩ Kha hoàn toàn không có đồ cưới, thì làm sao mà nàng ta có được đồ vật quý giá chứ.

Những thứ này chỉ sợ là lấy từ chỗ Tôn Hi Tường, mà đồ Tôn Hi Tường có được từ đâu? Dĩ nhiên là xuất từ kho của Hầu phủ rồi!

Đỗ phu nhân sao? Bọn họ làm như vậy chắc chắn là muốn xác định thân phận của Đỗ Mĩ Kha ở trong phủ, mở miệng một tiếng phu nhân. Chờ ngày nào đó Đỗ Mĩ Kha được nâng thành chính thất thì đó cũng là ngày nước chảy thành sông, quả nhiên coi nàng là kẻ ngu mà! Chẳng phải không muốn làm di nương sao, nàng sẽ khiến bọn họ không đạt được ý nguyện.

Con ngươi Tuệ An hiện lên mũi nhọn tối tăm, cúi đầu chỉnh đốn vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Tôn Hi Tường: “Phụ thân, bây giờ không phải ở phủ ngoại, Kha di cũng không phải tự lập môn hộ, sao có thể để cho mọi người gọi là Đỗ phu nhân? Ngài đây không phải là muốn phủi sạch quan hệ với di nương chứ, điều này sẽ làm cho bọn hạ nhân nghĩ gì về Kha di, sao ngài lại để Kha di lâm vào hoàn cảnh khó xử vậy.”

Nói xong, không đợi phản ứng của Tôn Hi Tường liền nói tiếp: “Nếu vừa rồi phụ thân cho Phàn Chi và Ngân Liên làm lễ ra mắt Kha di, có lẽ phụ thân đã đồng ý nâng dì lên hàng di nương. Mẫu thân không vui khi phụ thân nạp thiếp, hơn nữa ta cũng biết trong lòng phụ thân vẫn còn nhớ mẫu thân, nhưng rốt cuộc thì mẫu thân cũng đã qua đời hơn hai năm. Tuệ An không nhẫn tâm nhìn phụ thân cô độc một mình, Kha di xuất thân cao quý, lại chịu đi theo phụ thân nhiều như vậy năm cũng là hiếm thấy. Hôm nay theo ý An nương nên thực hiện đầy đủ lễ nghi, chính thức nâng Kha di thành di nương, có nàng hầu hạ phụ thân, nữ nhi mới có thể an tâm.”

Sắc mặt Đỗ Mĩ Kha giống như bình tĩnh, nhưng Tuệ An nhạy bén phát hiện cánh tay nàng ta đang ra sức nắm ống quần, gân xanh nổi lên trên tay, rất đáng sợ. Có lẽ nàng ta nghĩ rằng chắc chắn Tôn Hi Tường sẽ không để nàng ta chịu nhục. Lúc này mới có thể bình tĩnh chịu đựng.

Bên kia biểu hiện của Tôn Tâm Từ còn kém hơn, gương mặt đẹp sớm đỏ bừng vì tức giận, kiềm chế bực bội trợn to mắt, trong con ngươi đong đầy lửa giận tàn khốc.

Nhìn vẻ mặt Tôn Hi Tường xanh mét trừng mình, Tuệ An mở miệng vừa sợ vừa nói đạo lý: “À, có phải phụ thân lo lắng không thể ăn nói với Thái Hậu không? Phụ thân cứ yên tâm, tuy năm đó Thái Hậu đối đãi với Kha di...... Ừ, có nhiều trách móc, còn đặc biệt hạ chỉ quở mắng nàng, nhưng hôm nay đã là quá khứ, Kha di lại sinh con nối dòng cho phụ thân, đồng thời mẫu thân cũng đã không còn trên dương thế. Hiện tại có thể giải thích với Thái Hậu để cho Kha di vào phủ. Nghe nói mấy ngày nay bệnh suyễn của Thái Hậu nương nương lại phát tác. Hôm qua, An nương đã cho Chu tổng quản đến Tông nhân phủ đưa thẻ bài thỉnh an, tin tưởng mấy ngày nữa Thái Hậu sẽ triệu An nương tiến cung, đến lúc đó An nương nhất định nói tốt việc này với Thái Hậu nương nương, phụ thân và kha di cứ yên tâm.”

Nghe nói như thế trên mặt Đỗ Mĩ Kha vốn bình tĩnh bỗng chốc không nhịn được xanh trắng lẫn lộn, hốc mắt đỏ lên lo lắng nhìn về phía Tôn Hi Tường.

Đây là Thẩm Tuệ An đang cảnh cáo! Hắn sẽ thỏa hiệp sao, để nàng vào phủ cho nghiệt chủng của tiện nhân Thẩm Thanh kia đè đầu cỡi cổ, trở thành di nương bị người ta khinh rẻ giống như hai nữ tiện tì vừa rồi sao?

Đỗ Mĩ Kha có chút không dám xác định.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Nhi Nữ Hầu Môn


Chương sau
Danh sách chương