Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 84: NO 84


Editor: Mai Tuyết Vân

Bạch Nhược Oánh và ông Hình cũng tìm được một căn biệt thự, còn lớn hơn so với cái cũ, cũng nhiều phòng hơn. Vì mùa đông đã qua nên trong biệt thự không cần phải đốt lò sưởi cho nên cũng không mắc lắm, Bạch Nhược Oánh đã trả đủ thủy tinh thể.

Đúng lúc này Mặc Doãn Cuồng nói có việc phải làm rồi rời đi, nhìn theo bóng lưng của anh, Bạch Nhược Oánh cảm thấy gần đây Mặc Doãn Cuồng rất lạ nhưng cô cũng không xác định được.

Nhìn cô như thế, ông hình gọi.

"Bác Hình.'' Bạch Nhược Oánh hồi phục tinh thần.

"Tiểu Oánh, con cũng đừng trách ba con, chuyện nhà ông ấy bác cũng biết, ba của ông ấy là người gì kia chứ! Nhưng con cũng đừng lo lắng...''

Ông Hình an ủi, Bạch Nhược Oánh mỉm cười không nói gì thêm. Cô biết cũng đã rõ ràng rồi, nhưng có một số việc cô không thể cứ mơ hồ mà nói với ba mình. Chỉ có ông tự mình ngộ ra được mà thôi.

Ông Hình đang nói đột ngột im lặng, Bạch Nhược Oánh cảm nhận được điều kỳ lạ nhìn theo ánh mắt của ông. Hóa ra là Hình Phong, không ngờ hắn lại ở khu này, tiểu đội Như Phong cũng cần thuê biệt thự sao?

Hình Phong cũng thấy hai người, lúc nhìn cô thì ngẩn người. Nhưng khi nhìn thấy ông Hình thì cau mày không nói gì rồi rời đi.

Ông Hình đau lòng nhìn theo bóng lưng của hắn.

"Bác Hình?" Bạch Nhược Oánh dịu dàng gọi, có thể Hình Phong là con trai của ông Hình, nhìn tình hình giữa hai người thì rất có thể.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi.'' Ông Hình khôi phục tinh thần cười khổ một cái.

Tần Thiên rời khỏi nhà họ Bạch đi cùng hắn còn có Bạch Tử Vũ. Hắn rất nhanh sẽ biết được chuyện của Tử Phong, còn cô ta nhanh chóng bò lên giường hắn, thành công gia nhập tiểu đội Tần Thiên. Trong lòng cô ta suy tính chỉ cần bắt được con cá lớn này, tương lai vinh hoa phú quý, bản thân hưởng xài không hết. Nhưng cô ta lại không biết bên cạnh Tần Thiên đã có đến mấy người phụ nữ, đều không phải hạng người dễ chọc.

Ông Hình đến biệt thự mới, còn Bạch Nhược Oánh đến chỗ chị Mai đón mẹ về. Cô kể chuyện lúc sáng cho bà nghe, bà Bạch cũng tức giận với ông Bạch.

Nghe cô đã thuê biệt thự mới, không nói gì thêm dù sao trong cái nhà kia cũng không có đồ gì. Tất cả nhu yếu phẩm đều đặt trong không gian, đồ ăn ở đó cũng không còn nhiều, bà sẽ không trở về đâu để bọn họ tự nghĩ cách đi.

Hai người đến biệt thự mới thu xếp một chút, đám người Liễu Liễu vui vẻ muốn đi theo, chị Mai cũng không biết đi đâu. Nguyên Ưng nhìn Bạch Nhược Oánh muốn nói lại thôi, cô biết tâm sự của anh nhưng tình hình hiện tại của Lưu Minh bản thân cô cũng không nhìn thấy được.

Chỉ an ủi anh vài câu, Nguyên Ưng rời đi trong biệt thự chỉ còn lại một mình Bạch Nhược Oánh.

Bạch Nhược Oánh nhớ lại bộ dạng của Mặc Doãn Cuồng, lúc này không biết anh ở đâu, cô lập tức vào không gian của mình. Nhìn cung điện Hồng Liên phía xa, Bạch Nhược Oánh cau hàng chân mày xinh đẹp, cô cảm thấy có thứ gì đó đang gọi mình.

Bên ngoài cung điện Hồng Liên lửa vây trập trùng, bên trong lại lạnh lẽo vô hạn. Trong cung điện to như vậy vừa vào đã thấy sảnh chính, bên trong có một chiếc xe trượt tuyết không có phòng ốc.

Nhưng bên dưới sảnh chính có một mật thất Huyết Trì, Lưu Minh cũng đang nằm bên trong, nhắm mắt lại sắc mặt không u ám như trước. Bên cạnh anh còn có một người, nhưng người kia trợn tròn mắt, muốn giãy dụa rời đi nhưng lại bất lực.

Người kia không có thực thể, ẩn hiện như không, nhìn kỹ thì đó chính là người nói ra ngoài làm việc, Mặc Doãn Cuồng.

Bạch Nhược Oánh đi vào cung điện, nó đã ở trong không gian của cô đã lâu nhưng cô chưa hề đến đây. Không phải cô không tò mò mà đây là nơi ở của Mặc Doãn Cuồng, lúc trước anh cần tu luyện không nên quấy rầy.

Sau khi tỉnh lại hai người luôn vội vàng, và anh cũng không mời cô đến nên cô cũng không vào. Nhưng hôm nay anh đi vắng, cô lại thấy có thứ gì đó gọi cô vào.

Trong Huyết Trì Mặc Doãn Cuồng đang giãy dụa kịch liệt, anh biết Bạch Nhược Oánh đã tiến vào không gian một mình. Anh không dám gọi cô, cũng không hy vọng cô đến đây.

Vì anh biết nếu để người kia biết được, mọi người đều nguy hiểm. Thật không ngờ người kia còn chưa chết lại đi chiếm thân thể của anh. Anh muốn đi muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng anh không muốn để Bạch Nhược Oánh mạo hiểm.

Càng tến gần, Bạch Nhược Oánh cảm thấy thứ gọi cô càng sát, là cái gì thế? Tuy Mặc Doãn Cuồng không ở đây, nhưng cô đến thăm Lưu Minh vậy anh sẽ không giận đâu nhỉ?

Bạch Nhược Oánh đẩy cửa lớn cung điện Hồng Liên, nhưng bên trong trống rỗng chỉ có một chiếc xe trượt tuyết, không có ai cả. Không đúng, Mặc Doãn Cuồng nói Lưu Minh ở trong này mà, Lưu Minh đâu?

Đang lúc Bạch Nhược Oánh muốn tiến thêm một bước thăm dò cung điện Hồng Liên, đột nhiên bên ngoài không gian có một trận dao động khiến cô cau mày. Nhanh chóng đóng cửa cung điện Hồng Liên rồi ra khỏi không gian.

Mặc Doãn Cuồng trong Huyết Trì cảm nhận được Bạch Nhược Oánh rời đi, trong lòng thất vọng một chút nhưng cũng thấy may mắn.

Cô rời khỏi không gian thì cơn chấn động cũng biến mất, không rõ là chuyện gì, bây giờ Mặc Doãn Cuồng đi đâu không ai rõ. Nhưng dựa vào cảm ứng của anh và không gian của cô, anh có thể tìm thấy vị trí thôi.

Mặc Doãn Cuồng rời khỏi lại đi theo Tần Thiên, hắn đi theo Tần Thiên đên văn phòng nghe Tần Thiên và Bạch Tử Vũ nói chuyện. Cũng biết được chuyện của Bạch Tử Phong, chuyện này khiến hắn rất hiếu kỳ. Khi bọn họ mây mưa hắn mới xoay người rời đi.

Dựa theo linh khí trong không gian của Bạch Nhược Oánh, hắn bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô. Cô phát hoảng sau đó không đợi cô nói gì đã ông chặt lấy cô, hai người lập tức vào không gian.

Bạch Nhược Oánh không hiểu hắn muốn làm gf, thì Mặc Doãn Cuồng đã ôm cổ Bạch Nhược Oánh, ngay sau đó điên cuồng hôn, trong miệng nỉ non: "Nhược Oánh...''

Sự việc bất ngờ khiến Bạch Nhược Oánh giật mình, dần dần Mặc Doãn Cuồng hôn càng lúc càng mãnh liệt, Bạch Nhược Oánh cảm thấy bản thân có chút không thở nổi. Hai chân vô lực vì để không ngã cô đành phải ôm chặt lấy cổ hắn.

Mặc Doãn Cuồng thuận thế đặt cô xuống nề cỏ, hôn kịch liệt.

Lúc này, Mặc Doãn Cuồng trong Huyết Trì giãy dụa điên cuồng, cảm nhận được sự rung động trong Huyết Trì, trong ánh mắt Mặc Doãn Cuồng lóe lên một tia khinh miệt.

Bạch Nhược Oánh cảm thấy nhiệt độ trong không gian tăng lên, gò má cũng nóng bừng. Nhưng cô chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông khác ngoài Mặc Doãn Cuồng vì sao lại cảm thấy chán ghét hành động đụng chạm của anh.

Lúc cô đang thất thần Mặc Doãn Cuồng đã cởi cúc áo của cô, chậm rãi để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực sữa trắng nõn.

Mặc Doãn Cuồng cũng cởi áo, khoe cơ thể cường tráng hoàn mỹ. Đột nhiên cô hồi phục tinh thần, trong giây phút này đẩy Mặc Doãn Cuồng ra rồi rời khỏi không gian.

Lúc cô rời đi, Mặc Doãn Cuồng trong Huyết Trì mới thở phào nhẹ nhõm, còn tên giả mạo lại nhìn về phía anh cười nhạo: "Hừ, ngươi không cần phí công, nàng là của ta, thân thể của nàng làm lô đỉnh rất tốt, kết hợp với nàng, ta sẽ nhanh chóng không phục, cho nên ngươi đừng hòng ngăn cản nếu không ngay cả ngươi cũng bị thương đấy.''

Mặc Doãn Cuồng trong Huyết Trì phẫn nộ: "Ông không được chạm vào cô ấy, còn nữa rốt cuộc ông muốn làm cái gì?"

Hắn khinh thường: "Không được sao, dựa vào ngươi hiện tại ư? Không biết lựơng sức! Về phần ta muốn làm gì sao, ngươi không cần biết, không lâu nữa ngươi sẽ hòa tan bên trong Huyết Trì, cho nên ta muốn làm cái gì, ngươi cũng không cần biết.''

"Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?" Nghe hắn nói, anh khiếp sợ nhìn hắn.

"Vì sao? Không có lý do, ít nhất thân thể của ngươi, ta sẽ thay ngươi bảo vệ tốt, ta cũng rất thích, không uổng công ta tìm kiếm ngươi, dẫn ngươi đến đây.'' Không để ý đến anh, hắn khinh thường nói.

"Chẳng lẽ đều là âm mưu của ông, để tái sinh tôi đưa tôi đến đây, đều là kế hoạch của ông sao?'' Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh phẫn nộ hỏi: "Chẳng lẽ Bạch Nhược Oánh sống lại cũng do ông tạo ra, ông muốn cái gì?"

"Xem ra ngươi không hề ngốc, nhưng mà cũng không đúng, ngươi chính là sinh mệnh kéo dài của ta, còn Bạch Nhược Oánh sống lại là đỉnh lô tu luyện của ta, như vậy không phải rất tốt sao!''

"Sinh mệnh kéo dài, đây là sinh mệnh ông muốn kéo dài sao, cha của tôi!'' Nghe anh gọi tiếng cha, hắn cười.

"Đúng, đây là cách kéo dài sinh mệnh của ta, con trai ta! Ngoan lắm, ta phải đi ra ngoài, Bạch Nhược Oánh rất nhanh sẽ trở thành của ta, còn ngươi sẽ biến mất. Nhưng thân thể này là của người, như vậy cũng không tính là nàng phản bội ngươi đâu, ha ha ha...''

Còn Bạch Nhược Oánh đều không hiểu gì, tự rót cho mình một ly nước ổn định cảm xúc. Đồng thời cô cũng cảm thấy kỳ quái vì sao lại khó chịu. Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra không có gì hết, nhưng cô rất tò mò sao lại không thấy gì hết.

Lúc này, Mặc Doãn Cuồng xuất hiện hắn nhìn cô nhưng không nói gì. Bạch Nhược Oánh cũng không chủ động nói chuyện, hai người giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến biệt thự mới, lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Rất nhanh Bạch Nhược Oánh cũng sẽ biết bản thân mình bị sao rồi.

Nửa đêm, Bạch Nhược Oánh không về nhà cũ cũng không báo cho ông Bạch nơi ở mới, tất cả mọi người đều ngủ say. Nhưng trong lòng cô lại không yên, vì chuyện lúc sáng hơn nữa trong biệt thự mới có nhiều phòng nên cô và hắn tách ra ngủ riêng.

Bạch Nhược Oánh suy nghĩ không thông, nhắm mắt rồi lại mở mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng động cách vách. Tuy rất nhỏ nhưng cô lại nghe thấy rõ ràng.

Đó là phòng của Mặc Doãn Cuồng, đã trễ như thế này, sao lại có tiếng động chẳng lẽ hắn còn chưa ngủ? Hắn đang làm cái gì? Bạch Nhược Oánh triển khai thần thức nhìn về phía phòng hắn.

Mặc Doãn Cuồng không ngủ, hắn đứng dậy đến bên cửa sổ vén mà ra nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trong ngáy mắt Bạch Nhược Oánh lại nhìn thấy trong đôi mắt của hắn một tia sáng đỏ, bắn thẳng đến mặt trăng, sau đó mặt trăng cũng xuất hiện màu đỏ.

Nhưng mọi thứ diễn ra rất nhanh rồi biến mất, chỉ sợ nếu có người không ngủ mà nhìn thấy cảnh này cũng cho rằng mình hoa mắt.

Mặc Doãn Cuồng làm xong mọi việc, khóe miệng nở nụ cười tàn độc rồi lên giường đi ngủ. Còn Bạch Nhược Oánh rất kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì vậy.

Vì sao Mặc Doãn Cuồng lại khiến cô cảm thấy chán ghét không muốn thân cận, còn nữa vừa rồi hắn đang làm gì thế?

Một giờ tiếp theo, Bạch Nhược Oánh luôn quan sát Mặc Doãn Cuồng nhưng hắn chỉ an tĩnh ngủ.

Đột nhiên chuông cảnh báo của căn cứ thủ đô vang lên, cảnh báo vang khắp thủ đô. Từ lúc căn cứ thành lập đến nay chuông chưa hề vang lên, khiến lòng người vô cùng hoảng sợ.

Khi chuông vang lên, cô cũng thu hồi thần thức, Mặc Doãn Cuồng tỉnh lại. Lúc cô thu hồi đã kịp nhìn thấy vẻ tà ác trong mắt hắn.

Cuối cùng cô đã hiểu vì sao bản thân kỳ lạ, Mặc Doãn Cuồng rất khác không hề giống trước đây, còn lừa gạt chuyện Lưu Minh ở trong cung điện Hồng Liên. Cô đang định vào không gian dò xét thì cửa đã bị gõ: "Nhược Oánh, Nhược Oánh, bên ngoài xảy ra chuyện rồi, chúng ta đi xem thử.''

Nge giọng nói của Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh hít một hơi thật sâu, được rồi chuyện này tạm gác lại vậy. Cô cũng muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì mà chuông cảnh báo lại vang lên.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế