Ta là Minh Tuệ

Chương 37


Edit: Vân Nhi

Ta không để ý tới Dận Tự, vẫn cùng Hoằng Quân nói chuyện cười đùa. Ta không muốn để người khác nghi kỵ, nên ta chỉ đơn giản hỏi cậu bé những chuyện đơn giản không có ảnh hưởng gì như đọc sách gì, ngày thường thích ăn cái gì mà thôi. Cậu bé này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có học hiểu lễ nghĩa, nói chuyện làm việc giống như là một người lớn vậy, thật không hổ là con trai của Tứ bối lặc. Dận Tự hàm chứa một chút ý cười nhìn chúng ta, lâu lâu lại nói vào một câu.

Qua một lúc sau thì Na Lạp Thị quay lại, Hoằng Quân vừa nhìn thấy nàng liền bước qua hành lễ, lại lấy hà bao trên thắt lưng xuống cho nàng xem. Na Lạp Thị cười kéo tay cậu, quay đầu nói với ta: “ Minh Tuệ thật sự là rất thích trẻ con nha, hôm nay Hoằng Huy và Hoằng Quân đều được thím cho thứ tốt nha!”

Ta đứng lên cười nói: “ Tứ tẩu đừng nói vậy! bất quá chỉ là một chút quà nhỏ, không đáng giá gì, cho tiểu hài tử chơi mà thôi!” Dận Tự cũng đứng lên, ở bên tai của ta thấp giọng nói: “ Nếu không đáng giá gì, khi nào nàng rảnh rỗi cũng thêu cho ta một cái đi!” ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, kết quả hắn làm như không nhìn thấy, cười cười quay qua phía Na Lạp Thị nói: “ Tứ tẩu, tứ ca đâu?”

Na Lạp Thị kéo tay của Hoằng Quân, cười nói: “ Mới vừa rồi mang Hoằng Huy về phòng, nó tỉnh đậy lôi kéo gia nói chuyện một chút. Gia nói ta tới đây chiêu đãi hai người, nói để Bát gia và Bát muội ở lại trong vườn một mình thì thật là thất lễ!”

Dận Tự và ta liếc nhìn nhau, vội nói: “ Tứ ca tứ tẩu thật sự là quá khách khí, đều là người trong nhà cần gì phải khách sáo như vậy!”nói vài câu khách khí xong, hai chúng ta liền theo Na Lạp thị trở về phòng khách.

Vừa vào cửa, thì ta liền thấy Dận Tường ngồi ở trên ghế. Hắn mặc trường bào màu xanh, khoác áo màu trắng bạc ở ngoài, vẻ mặt du dương thanh khiết. Dận Tường năm nay chỉ mới có mười chín tuổi, lại chịu ân sủng của hoàng đế, quả nhiên là khí phách rất cao. Thấy chúng ta tiến vào, hắn liền đứng lên, chắp tay cười nói: “ Tứ tẩu, Bát ca, Bát tẩu!”

Dận Tự mỉm cười gọi một tiếng Thập Tam đệ, ta cùng Na Lạp Thị cũng thi lễ với hắn, sau đó mới lần lượt ngồi vào vị trí của mình.

Dận Tường cười nói: “Hôm qua các vị ca ca tổ chức tiệc mà lại không có mời đệ, thật sự là không chiếu cố đệ nha!”

“ Thập Tam đệ thật sự là ác nhân phải cáo trạng trước nha!” Dận Tự cười nói “ Hôm qua ta có phái người đi qua nhà đệ mời nhưng mà lại không gặp được đệ, nghe nói Thập Tam đệ có hẹn với giai nhân, đám huynh đệ chúng ta khi nào gặp lại không được, nhưng giai nhân thì khó có thể gặp nha!”

Na Lạp Thị ngồi đối diện với ta giống như là hơi nhíu mày lại, bất quá lại ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Nàng vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười như cũ ôm Hoằng Quân trong lòng. Ta nghe thấy lời nói này của Dận Tự không có trang trọng, cũng không phải là phong cách của Bát gia, ta liền có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Dận Tự một cái. Dận Tự thấy ta quay qua nhìn hắn, biểu tình trên mặt hắn cũng vẫn không đổi, vẫn cười như không cười nhìn Dận Tường.

Sắc mặt của Dận Tường có chút khác thường, hắn khẽ đứng lên, cười lanh lảnh nói: “Bát ca sao lại nói vậy? Như nàng thì là giai nhân cái gì? Làm sao có thể vượt qua được tình cảm của huynh đệ chúng ta!”

“ Hai người vừa gặp mặt lại liền nói những chuyện này sao?” Bên ngoài phòng khách truyền tới thanh âm của Tứ gia, cách cánh cửa nhưng chúng ta vẫn cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh lùng trong trẻo tỏa ra. Mấy người chúng ta ở trong phòng đều đứng lên, Tứ gia chậm rãi tiêu xái đi vào, trên khuôn mặt tuấn tú có chút ủ rủ, thấy chúng ta đều đứng lên, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ôn hòa nói: “ không cần nhiều quy củ như vậy, đều ngồi xuống đi!”

Lúc này Hoằng Quân cũng tiến lên thỉnh an A mã, Tứ gia vừa thấy cậu bé, nhíu mày liền nói: “ Không ở trong phòng đọc sách, cả ngày chỉ biết chơi đùa. Ngày nào đó ta sẽ nói tiên sinh đánh cho ngươi vài bản!”

Thấy Hoằng Quân sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Na Lạp Thị muốn tiến lên nhưng thấy sắc mặt của Tứ gia không tốt liền đứng yên tại chỗ. Ta liền nắm lấy tay của Hoằng Quân, cười nói: “ Tứ gia thứ tội, là do muội thấy Hoằng Quân quá đáng yêu, nên mới gọi nó theo muội chơi mà thôi. Nếu như vậy mà để cho nó bị Tứ gia khiển trách thì thật là người làm thím như muội không phải rồi!”

Tứ gia thấy ta đứng ra bảo vệ, lông mi khẽ nhếch lên, trên mặt vẫn không có chút ý cười, nói: “ Bát muội nói quá lời!”

Dận Tự cũng đứng lên cười nói: “ Minh Tuệ rất thích đứa nhỏ này nên nói chuyện cũng không có đúng mực lắm, thỉnh Tứ ca đừng trách nàng!”

Tứ gia cùng Tứ phúc tấn liếc nhìn nhau một cái, nhịn không được nở nụ cười. Dận Tường ở bên cạnh cũng cười nói: “ Khó trách ai cũng nói Bát ca và Bát tẩu rất hòa thuận, nhìn Bát ca như vậy thì thật là không phải giả rồi!”

Dận Tự nhìn xem Dận Tường, ha ha cười nói: “ Thập Tam đệ thật là nhanh mồm nhanh miệng, làm ca ca thật sự hổ thẹn!” Nghe trong lời nói của hắn có tới ba phần đắc ý, mặt ta liền đỏ lên, cúi đầu xuống xem ống tay áo của Hoằng Quân, Hoằng Quân thấy A mã không trách mắng cậu nữa nên cũng tủm tỉm cười nắm lấy tay ta.

Trời đã gần trưa, Tứ gia và Tứ phúc tấn liền mời chúng ta ở lại dùng cơm trưa. Ta khách khí vài câu rồi cũng nhận lời ở lại.

Cơm trưa diễn ra ở phòng khách, Tứ gia, Dận Tự, Dận Tường ngồi chung một bàn, Na Lạp Thị, Lý Thị, Tống thị cùng ta ngồi tại một bàn khác, Hoằng Quân thì ngồi ở giữa ta và Lý Thị.

Mấy người phụ nữ này đều tuân theo cổ huấn “ Ăn không nói chuyện”, trừ bỏ lúc bắt đầu bữa ăn Na Lạp Thị cười nói “ Đệ muội đừng khách khí!”, lúc này trên bàn chỉ nghe được tiếng đũa tiếp xúc với chén cơm rất nhỏ, còn Hoằng Quân thì ngồi thẳng sống lưng, không hề phát ra tiếng động nào.

Còn bên kia mấy vị gia vừa ăn vừa trò chuyện, có chút náo nhiệt. Lại là chuyện triều chính, là chuyện chính sự, còn kèm theo một chút thơ văn cổ, ta không khỏi có chút buồn bực, loại bữa cơm như thế này ta sợ là sẽ sớm bị đau bao tử mất.

Thấy ta ngừng đũa, Hoằng Quân dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, hắn khẽ hỏi ta: “ Bát thẩm nhi, tại sao người không ăn cơm nữa?”

Ta thấy khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn không che giấu sự quan tâm, ta liền cười gắp lấy một con tôm, nha đầu đứng hầu bên cạnh liền bước lên, nhưng ta khoát tay ý bảo nàng lui ra, tự tay ta lột con tôm đưa đến bên miệng của Hoằng Quân, cười nói: “ Bát thẩm nhìn Hoằng Quân ăn cơm rất vui vẻ, nên ta không cần ăn cũng đã no rồi!”

“ Minh Tuệ thích đứa nhỏ như vậy, vẫn là nên sớm sinh một đứa nhỏ đi!” Na Lạp thị cũng ngừng đũa, cười nói.

Ta thấy Lý thị, Cảnh thị đều mang theo ý cười nhìn ta, ta không khỏi đỏ mặt lên, lén nhìn trộm Dận Tự, thấy hắn có chút không quan tâm tới Tứ gia và Thập tam gia, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn ta. Trong lòng ta cảm thấy chấn động mạnh, nếu là cùng Dận Tự sinh đứa nhỏ…

Mặt ta lại càng thêm nóng rực, trong đầu suy nghĩ quay cuồng, ý niệm này giống như sợi dây trong đầu ta, gắt gao quấn lấy tâm ta, có chút tê dại chua sót, lại càng có nhiều hơn vui thích.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Ta là Minh Tuệ