Ta là Thực Sắc

Chương 94: Trận quyết đấu giữa Đồng Diêu và Vân Dịch Phong

Chương sau
Danh sách chương

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đêm nay, dù thế nào tôi cũng không thể chợp mắt.

Cứ mỗi lần tôi nhắm mắt lại, lại nhớ tới thân thể tên nhóc ăn mày thuần khiết non nớt, hoặc Vân Dịch Phong thân hình cường tráng màu mật ong.

Hai thân thể cứ như vậy ở trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, giày vò tôi dục hỏa đốt người.

Sang ngày thứ hai trời vừa sáng, khó khăn lắm tôi mới thấy buồn ngủ một chút.

Ai ngờ, Vân Dịch Phong vọt vào phòng, xách tôi từ trên giường dậy, túm lấy tôi cùng hắn đi tiễn nhóc ăn mày.

Hai quầng thâm đáng thương của tôi, giống y như là bị mực bôi vào vậy!

Ở giữa sân bay, nhóc ăn mày đầu tiên là cùng anh hắn biểu diễn một màn anh em tình thâm.

Sau đó đi đến trước mặt tôi, nâng đôi mắt trong veo, nói: "Thực Sắc, cảm ơn ngươi chăm sóc ta bao lâu nay, cảm ơn những lời ngươi đã khuyên anh trai ta, cảm ơn ngươi..."

Không đợi nhóc ăn mày cảm ơn xong, tôi liền ôm cổ hắn, sau đó... lợi dụng cơ hội bóp mông hắn.

Bóp một cái như vậy, nhất thời tôi lệ rơi đầy mặt.

Mông nhóc ăn mày vừa non mềm vừa nhiều co dãn.

Tối hôm qua, vốn dĩ tôi có thể thỏa thích giày vò, nhưng một con vịt mập mạp như vậy, tôi lại để hắn bay mất.

Thật là muốn lấy đao, đâm chết chính mình a!

Cứ nghĩ tới cả cuộc đời tôi phỏng chừng không được ăn cỏ non như vậy, nước mắt lại giống như vỡ đê, không ngừng lại được. Mà tay tôi, cũng đồng thời tăng thêm sức lực.

"Thực Sắc" nhóc ăn mày ở bên tai tôi nói: "Nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta."

Ước hẹn.

Tôi tất nhiên nhớ rõ.

Chính là sau khi hắn lớn lên, nếu tôi vẫn còn độc thân, liền cùng hắn qua lại như định ước.

Tôi nén nước mắt gật đầu.

Nhóc ăn mày, tôi hướng về cái mông vểnh lên có độ đàn hồi có thể so sánh với kẹo QQ Vượng Tử[1] của hắn, tôi chắc chắn sẽ nhớ rõ.

Đã đến giờ đăng ký, nhóc ăn mày không thể không rời đi.

Vân Dịch Phong tốn rất nhiều sức lực mới có thể đem em trai hắn trên người tôi kéo xuống.

Vẫy khăn tay cùng nhóc ăn mày nói lời từ biệt xong, tôi hít hít mũi, nói với Vân Dịch Phong: "Được rồi, làm phiền ngươi đưa ta quay về bệnh viện đi, ngày hôm qua ta quên xin nghỉ phép. Có lẽ lão viện trưởng đã muốn diệt ta rồi!"

Vân Dịch Phong híp đôi mắt lại: "Ta đã nói muốn thả ngươi sao?"

Nghe vậy, tim tôi đập thình thịch một chút: "Nhưng mà, Dịch Ca đã đi rồi, ngươi còn giam giữ ta làm gì?"

Ánh mắt của Vân Dịch Phong, sâu không thấy đáy: "Ngươi ngồi lên mặt ta hai lần, lại dùng gậy sắt đập ta một lần, ngươi cho rằng ta có thể cứ thế thả ngươi đi sao?"

Tôi luống cuống: "Tuy ta ngồi lên mặt ngươi hai lần, lại dùng gậy sắt đập ngươi một lần, nhưng cũng không phải là cố ý. A! hơn nữa, ta không chỉ cứu nhóc ăn mày, còn giúp hai anh em ngươi hòa thuận, chẳng lẽ không thể ân oán triệt tiêu sao?"

Vân Dịch Phong vẻ mặt thâm thúy, nhưng giờ phút này ở trong mắt tôi trở thành vô cùng đáng đánh.

Bởi vì, hắn không nhanh không chậm nói: "Không thể."

Tôi bắt đầu nghiến răng ken két: "Ngươi căn bản không phải vì nguyên nhân đó mới giam giữ ta!"

Trên da thịt màu mật ong của Vân Dịch Phong, có một tia sáng như tơ lướt qua, quanh quẩn ở trên khóe môi đang nhếch lên của hắn: "Không tồi, đúng như ngươi nói, ta quả thực không để tâm mấy chuyện ngươi đã "vô ý" làm."

"Vậy vì sao ngươi còn muốn giữ ta lại?" Tôi liếc mắt, trừng hắn.

"Bởi vì…" Vân Dịch Phong chậm rãi đi tới phía tôi, đôi giày da ở sân bay bóng loáng phát ra tiếng vang "đang đang", chấn động khiến da thịt tôi run lên một cái: "Ngươi là một cô gái rất thú vị."

"Chỉ vì thế?" Tôi thật thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

"Đúng vậy, chỉ vì thế." Hắn mỉm cười nói: "Dù sao cũng không có việc gì, ta muốn nhìn xem, khi cùng ngươi ở một chỗ còn có thể xảy ra những chuyện gì."

Có một câu, rất phù hợp để hình dung hành vi của Vân Dịch Phong bây giờ.

Ăn no rỗi việc.

Đúng vậy, người này căn bản là ăn no rỗi việc.

Lại có thể đem tôi ra làm món đồ chơi cho hắn?

Tôi sẽ không cùng hắn chơi trò nhàm chán này, cho nên tôi thở sâu, xoay người.... nhanh chân bỏ chạy.

Đáng tiếc, hai cái chân ngắn này của tôi, làm sao thắng nổi đôi chân dài của hắn.

Ý của tôi là, tôi mới chỉ chạy được hai bước, vạt áo đã bị người ta kéo.

Tôi liều mạng giãy giụa, túm, cắn, đá, đạp…

Có thủ đoạn gì đều đem ra hết, nhưng chẳng thể thương tổn được hắn dù chỉ một chút.

Tôi bắt đầu không cần để ý hình tượng, ôm lấy cây cột lớn ở sân bây, chết cũng không buông tay.

Nhưng là Vân Dịch Phong đủ tàn nhẫn, hắn lại có thể đem ngón tay của tôi kéo xuống từng ngón, tiếp tục kéo tôi trượt đi.

Không sao, dù sao cột cũng rất nhiều, thấy cái thứ hai, tôi lại ôm.

Sau đó, Vân Dịch Phong giống như lúc trước, đem ngón tay tôi từng ngón kéo xuống dưới.

Kết quả là, tôi ôm cột, hắn kéo ngón tay, cùng nhau tạo thành cảnh lạ giữa sân bay.

Mắt thấy sắp ra khỏi sân bay rồi, tôi không thể làm gì, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi, hét lớn: "Cứu mạng, xã hội đen cưỡng đoạt phụ nữ! Rõ như ban ngày, ngay dưới trời sáng lại có thể có thảm án như vậy phát sinh, có còn thiên lý hay không đây!"

Vừa rống xong, một đám người xông tới.

Lòng tôi hoan hỉ.

Ai ngờ...

Một cô gái hỏi: "Hai người kia là đang làm gì vậy?"

Một chàng trai nói: "Xem ra, có lẽ là một loại hành vi nghệ thuật."

Một người không ra nam không ra nữ vươn Lan Hoa Chỉ nói: "Ta ghét nhất là học nghệ thuật, một chút nội hàm đều không có."

Nói xong, những người này liền lập tức giải tán.

Tôi cứ thế lệ rơi, hận không thể đâm đầu vào cây cột.

Vân Dịch Phong túm tôi như túm gà đem ra ngoài sân bay, quăng tôi lên xe thật giống quăng bao tải, sau đó gọi lái xe xuất phát, cứ như vậy bắt cóc tôi.

Không khí trong xe ô tô trầm mặc mà tắc nghẽn.

Vân Dịch Phong ở trong xe ô tô khí định thần nhàn.

Tôi ở trong xe ô tô bi phẫn khó hiểu.

Mặc dù chỉ trước hôm qua, tôi vẫn nghĩ có thể ăn ngủ miễn phí ở nhà hắn là việc tốt đẹp cỡ nào.

Nhưng là, qua việc bị nhốt một ngày, tôi mới biết tự do đáng quý bao nhiêu.

Tôi thật sự không rõ ràng lắm, vì sao Vân Dịch Phong phải giữ tôi lại?

Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ tôi lại một lần nữa dùng mông ngồi lên mặt hắn?

Một tên không có trí nhớ.

Tôi nhìn ngoài cửa xe cảnh vật tự do, trong lòng, là bao nhiêu khát vọng.

Tự do, cũng quý giá giống như trai đẹp vậy.

Tôi muốn bất chấp tất cả mà giành lấy nó.

Kết quả là, tôi kìm nén khí, dồn khí xuống đan điền, mở cửa gan ra, hy vọng dùng cái rắm nhỏ có thể so sánh với vũ khí sinh hóa mà âm thầm nhắc nhở Vân Dịch Phong: đem tôi giữ bên người là loại hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Nhưng là, cái rắm chính là một thứ kỳ quái.

Bình thường khi không muốn nó tới, nó cứng rắn muốn tới, hiện tại tôi muốn nó tới, nó lại phóng không được.

"Vì sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?" Vân Dịch Phong nghiêng mắt liếc tôi một cái.

Vì sao đỏ như vậy?

Đương nhiên là nén rắm nén đến đỏ mặt rồi!

Từ sân bay đến nhà Vân Dịch Phong, tôi cố gắng đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, nhưng cái rắm vẫn không thấy tung tích.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể yên lặng rơi lệ, mặc Vân Dịch Phong túm cổ tôi như túm cổ mèo đi vào nhà hắn.

Nhưng khi cửa vừa mở, tôi nhìn thấy một người tôi không thể tưởng tượng ra.

Đồng Diêu.

Thật là bạn học Đồng Diêu!

Hắn vẫn ngồi trên ghế salon, nét mặt âm trầm nghiêm túc.

Mà khi thấy tôi, vẻ mặt hắn như hơi nguôi giận.

Tôi lần đầu tiên cảm giác được: Đồng Diêu tức giận rồi.

Nói thật, tôi thật sự rất ít khi thấy hắn tức giận.

Nhưng ngay sau đó, nét mặt hắn biến đổi, lại lộ ra bộ dáng cợt nhả bình thường, chậm rãi đi tới phía tôi, nhưng lời nói trong miệng là nói với Dịch Vân Phong: “Vân ca, không biết cái tên ở trên tay anh đã đắc tội gì với anh, nhưng xin nể mặt chú Tần, thả cô ấy ra."

Vừa nói, hắn vừa không dấu vết mà bắt lấy tay tôi, kéo tôi hướng về phía hắn.

Vân Dịch Phong động mi mắt, cùng lúc bắt được tay kia của tôi.

Nói cách khác, tôi biến thành trung tâm của hoạt động kéo co, bản thân đóng vai trò là một sợi dây thừng đáng thương buồn vui lẫn lộn.

Thật sự là bi kịch.

Tiếp theo, hai người bắt đầu nhìn nhau, ở trong không khí bắn ra tia lửa điện "xèo xèo".

Cao thủ quyết đấu, hai cỗ nội lực cường đại bắt đầu ở thân thể tôi dao động.

Một người là Vân Dịch Phong thâm trầm nội liễm.

Một người là Đồng Diêu cao thâm tản mạn.

Mồ hôi lạnh của tôi chảy xuống ròng ròng.

Nếu bọn họ trong cơn tức giận, đem tôi kéo căng ra, vậy không phải là đem tôi sống sờ sờ tách thành 2 mảnh sao?

May mắn thay, ngay lúc này, một tiếng nói uy nghiêm chế trụ bọn họ: "Buông tay."

Tiếp theo, mọt lão bá khoảng năm mươi tuổi ngậm tẩu đi xuống.

"Chú Tần?" Đôi mắt Vân Dịch Phong trầm xuống.

"Chú Tần." Đồng Diêu nhếch khóe miệng mang ý cười.

Chú Tần gật đầu, xem như đáp lại bọn họ.

Nói thật, chú Tần này vừa nhìn qua đã thấy là nhân vật trưởng bối xã hội đen tiêu chuẩn, quanh thân tỏa ra khí chất uy nghiêm.

Hắn dùng cái tẩu trong tay chỉ chỉ Đồng Diêu, nói với Vân Dịch Phong: "Cha Đồng Diêu và ta là bạn tốt"

Sau đó, hắn lại dùng cái tẩu trong tay chỉ tôi, nói: "Mà cô gái này là bạn của Đồng Diêu, cho nên Dịch Phong, mặc kệ cô gái này đắc tội ngươi như thế nào, nể mặt mũi của ta, thả cô ta đi."

Vân Dịch Phong bất giác nắm tay tôi thật chặt, sau đó, hắn lại buông tay tôi, nói: "Nếu chú Tần đã có lời, ta sao lại có thể không nghe."

Đợi hắn buông hẳn tay ta, Đồng Diêu lập tức kéo tôi đến phía sau hắn.

Tôi bị hắn che khuất, không nhìn thấy tình huống phía trước.

Mà cho đến bây giờ, tôi bỗng nhiên phát hiện... Mông bạn học Đồng Diêu cũng là rất co dãn nha!

Trước kia cũng chưa có chú ý tới, mới vừa rồi bị hắn kéo, không cẩn thận liền đụng phải mông hắn, cả người lại cứ thế bị bắn ra ngoài một thước.

Chết thật, móng vuốt sói mẹ của tôi bắt đầu ngứa ngáy.

Có nên không thừa dịp Đồng Diêu không chú ý, bóp một cái không nhỉ?

[1] Kẹo dẻo QQ Vượng Tử

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Ta là Thực Sắc


Chương sau
Danh sách chương