Tôi Biết Mùi Hương Của Em

Chương 4: 4: Bạch Nhược Phong Có Một Giấc Mộng Đầy Màu Sắc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thịt nướng & Cá bống

Kinh Hưng Thế thì thầm nỉ non: "Anh không muốn?"

"Rõ ràng là khi còn bé..."

Bọn họ khi còn bé thân thiết bao nhiêu, Bạch Nhược Phong suốt ngày dính bên Phiến Phiến như tiểu bá vương che chở tiểu Omega, thường xuyên đi học chưa được mấy ngày, toàn trường thầy trò cũng biết quan hệ hai người bọn họ tốt đến mức nào.

Bạch Nhược Phong cũng thường đến ở nhà của Kinh Hưng Thế, lúc hơi nhỏ một chút ba ba đưa cậu trở về, chờ lên trung học cơ sở, cậu bắt đầu tự mình đáp máy bay về nhà.

Để có thể ở lại với Phiến Phiến thêm vài ngày nữa.

Bạch Nhược Phong sợ Kinh Hưng Thế hiểu lầm, vội vã xua tay: "Anh không phải không muốn."

"Vậy anh do dự cái gì?" Kinh Hưng Thế nhấc mí mắt, nhìn chằm chằm Alpha.

Bây giờ chúng ta đã trưởng thành...!Bạch Nhược Phong nghĩ thầm, anh là Alpha, ngửi thấy tin tức tố sẽ không khống chế được bản thân, sao em không cẩn thận một chút?

Phiến Phiến thực sự quá đơn thuần!

Bạch Nhược Phong càng nghĩ càng vì Kinh Hưng Thế khẩn trương, cảm thấy Phiến Phiến không có mình tuyệt đối sẽ bị lừa gạt vây quanh, chờ mười ngày nửa tháng sau kỳ phát tình đã đến, càng chuyện xấu hơn, sẽ có Alpha không tốt lừa gạt tình cảm của Phiên Phiến!

"Đi." Bạch Nhược Phong đầy cơn thịnh nộ, túm lấy Phiến Phiến đi vào trong phòng.

Kinh Hưng Thế híp mắt, không lên tiếng, tùy ý để Alpha đưa mình vào phòng ngủ.

Bạch Nhược Phong vọt vào phòng ngủ, nhìn giường đơn không tính là đặc biệt rộng rãi, trợn tròn mắt.

Chuyện giáo dục Phiến Phiến tạm thời đặt ở phía sau, tối nay ngủ chung giường như thế nào?

"Em đi tắm trước." Kinh Hưng Thế thoát khỏi tay Bạch Nhược Phong, đi đến bên tủ quần áo lấy quần áo.

Alpha chân tay luống cuống "Ừ" một tiếng, dư quang thoáng nhìn thấy trong đống quần áo trong lòng Kinh Hưng dường như có một đống vải màu lam nhạt.

Giống như quần lót.

Trong đầu Bạch Nhược Phong ong ong một tiếng rối loạn, cùng tay cùng chân đi đến bên giường ngồi xuống, phả vào mặt lại là mùi vị Omega trộn lẫn hương sữa.

Phiến Phiến thật tuyệt vời...

Bạch Nhược Phong ngã xuống giường thoải mái thở dốc, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm khép lại, lý trí dần dần trở về vị trí.

Kinh Hưng Thế là tín nhiệm cậu mới để cho cậu ở trong phòng ngủ của mình, nếu cậu làm ra chuyện cầm thú gì không bằng, chính là thật lòng có lỗi với Phiến Phiến.

Bạch Nhược Phong từ trên giường ngồi dậy, ngồi nghiêm chỉnh, mắt xem mũi mũi nhìn tim, còn kém một chút không ở trong phòng đứng tư thế quân đội.

Chốc lát, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Tâm tình Bạch Nhược Phong dần dần bình phục lại, quay đầu quan sát phòng ngủ quen thuộc.

Phòng Kinh Hưng Thế phong cách đơn giản, màu gạo làm chủ đạo, trên giá sách bằng gỗ dán lịch trình.

Bạch Nhược Phong đi qua nhìn một chút, phát hiện lịch trình rất dày, nhịn không được lật hai cái, phát hiện dưới cùng có lịch cũ nhiều năm trước, mặt trên còn lưu lại chữ viết tay non nớt của Kinh Hưng Thế.

—— Đêm nay, gọi.

Hai chữ "điện thoại" không biết viết, Kinh Hưng Thế vẽ một cái gạch thẳng xiêu vẹo xiêu vẹo thay thế.

—— Đêm nay, không gọi.

Ngày không gọi điện thoại bị Kinh Hưng Thế khoanh tròn, vài cái nét mực nhòe nhoẹt như thể ướt đẫm lệ.

Bạch Nhược Phong thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, đợi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, mới quay đầu lại hỏi: "Phiến Phiến, sao em lại..."

Alpha nói một nửa, đột nhiên im lặng.

Kinh Hưng Thế quấn khăn tắm hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt đỏ bừng bị tắm bá chiếu sáng, Omega cả người nhìn rất mềm mại.

Khóe mắt có chút hơi rũ xuống, khi mặt không chút thay đổi sẽ lộ ra vài phần yếu ớt đặc sắc của Omega, cũng chỉ có dưới ánh đèn như vậy, Bạch Nhược Phong mới nhớ tới đuôi mắt Kinh Hưng Thế có một nốt ruồi nho nhỏ.

Nốt ruồi lệ có màu rất nhạt, bình thường không chú ý cũng không nhìn thấy.

Tắm bá (浴霸) có nguồn gốc từ tiếng Anh "BATHROOM MASTER", là thiết bị sưởi ấm ưa thích của nhiều gia đình khi tắm (còn được gọi là máy sưởi đa chức năng trong ngành công nghiệp).

"Phiến Phiến..." Giọng Alpha bất tri bất giác khàn khàn, ánh đèn màu vàng cam tắm bá phảng phất như nước hắt ra, ào ào chảy xuống chân Bạch Như Phong.

Kinh Hưng Thế chưa từng nghe thấy (?), giơ tay tắt đèn trong phòng tắm, nhẹ giọng oán giận: "Sao anh không bật đèn?"

闻若未闻 (phiên âm: wén suǒ wèi wén) nghĩa là chưa từng nghe thấy.

Một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện lịch sử, thành ngữ liên quan đến điển cố lần đầu tiên xuất phát từ Tây Hán Tư Mã Thiên "Sử ký Ấp Sinh Lục Gia Liệt truyện".

Yết hầu Bạch Nhược Phong lăn lộn một chút.

Nếu Alpha nhớ không lầm, vừa rồi lúc Kinh Hưng Thế từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng sữa, trên hai đôi chân thon dài còn có giọt nước trong suốt rơi xuống.

Tiếng bước chân vang vọng trong bóng tối.

Ánh mắt Bạch Nhược Phong còn chưa thích ứng với bóng tối, liền ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào.

Kỳ thật, trước kia Alpha từng ngửi thấy tin tức tố của Kinh Thế Hưng mang theo chút đắng chát, nhưng không biết từ khi nào chút đắng chát kia liền nhạt đi và biến thành một mùi sữa ngọt ngào như bây giờ.

Mùi hương gần trong chớp mắt, lại còn phiêu xa.

Phiến Phiến trèo lên giường, duỗi dài ra, bật đèn ngủ đầu giường.

Trong ánh đèn đột nhiên bật sáng, Bạch Nhược Phong thoáng nhìn thấy hai vệt trắng nhanh chóng vọt vào trong chăn.

Kinh Hưng Thế thật sự không mặc quần.

Bạch Nhược Phong bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, liền rũ mi mắt xuống, lễ phép không nhìn.

"Quần áo của anh em đều giúp anh cất đi." Giọng Kinh Hưng Thế từ trên giường truyền đến, Omega có lẽ là có chút mệt mỏi, càng nói càng nhẹ nhàng: "Ngày mai còn phải đi học, anh tắm xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Quần áo đã được cất đi, có nghĩa là ngay cả quần lót cũng đã được cất đi? Bạch Nhược Phong không dám ngẫm nghĩ, chật vật chạy vào buồng tắm, quần áo đều cởi sạch.

Lúc đó anh mới nhớ mở ra xem quần áo đã được gấp gọn gàng.

Bởi vì hai nhà thường xuyên qua lại, tại nhà họ Kinh có phòng khách chuyên dụng cho Alpha, tự nhiên quần áo cũng có dự phòng.

Trước đây, cậu tùy tiện không có cảm giác gì, nhưng bây giờ đã lớn, nghĩ kỹ lại, hắn đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Alpha mười bảy mười tám, tinh lực tràn trề, mới vừa có chút ý thức về đánh dấu, nội tiết tố liền rục rà rục rịch, suy nghĩ trong đầu cho dù chỉ là vài lần, cơ thể đều có phản ứng.

Bạch Nhược Phong bị dọa sợ, không thể tin được cậu lại sinh ra dục vọng đối với Kinh Hưng Thế, lúc này nước đều đã lạnh, trên trán một trận vọt mạnh.

Cũng không phải cậu không thích Kinh Hưng Thế, hơn mười mấy năm qua, mối quan hệ quá mức quen thuộc khiến cho Bạch Nhược Phong không có cách nào ngay lập tức làm rõ sâu trong nội tâm tình cảm đang phun trào đại biểu cho cái gì.

Bên này Bạch Nhược Phong ở trong phòng tắm nước lạnh, còn đầu kia Kinh Hưng Thế ôm gối suy tư.

Bạch Nhược Phong hẳn là có tình cảm với cậu, lúc nãy cậu ở dưới lầu đã thử qua, vừa nhắc tới bị người khác ký hiệu, Alpha lửa giận phừng phừng muốn giấu đều không giấu được.

Kỳ thật không cần thử, Kinh Hưng Thế trong lòng hiểu rõ.

Bạch Nhược Phong đối với cậu, cùng cậu đối với Bạch Nhược Phong, ở một mức độ nào đó giống như nhau.

Bọn họ ai cũng không thể rời bỏ ai, tình cảm từ thuở nhỏ của họ đã hoàn toàn chuyển sang tình yêu, còn về lúc nào thì chuyển...!Không ai biết, tóm lại khi Kinh Hưng Thế ý thức được điểm này, cậu phát hiện Bạch Nhược Phong cũng giống như vậy.

Chẳng qua trước ngày hôm nay, cậu không có cách nào xác định rằng rốt cuộc Alpha đối với đoạn tình cảm này có ý thức rõ ràng hay không.

Bây giờ xem ra, hiển nhiên là không có.

Bạch Nhược Phong chỉ là mơ hồ nhận ra dục vọng chiếm hữu của mình, không biết rằng hiện tại "thích" hiện tại cùng quá khứ "thích" đã khác nhau ngàn vạn lần.

Về điểm này, Kinh Hưng Thế cũng không quá để ý.

Nếu Bạch Nhược Phong cảm giác không ra, cậu liền trong bóng tối dẫn dắt, tình cảm đến từ hai phía sẽ luôn có một ngày được mang ra ngoài ánh sáng.

Cậu có lòng tin này bởi vì cậu đều hiểu rõ Bạch Nhược Phong hơn so với bất kì ai.

Alpha tắm rửa rất nhanh, trong nháy mắt liền đi ra khỏi phòng tắm, cũng lười dùng khăn tắm lau người, mang theo một thân mình nóng hầm hập hơi ẩm xốc chăn lên, nằm ở bên cạnh Kinh Hưng Thế, trong lúc di chuyển lộ ra sự cẩn thận ngốc nghếch đến từng li từng tí.

Đến gần một chút, lại hoảng hốt né tránh, trốn quá xa, liền lóng ngóng mà dính sát về phía cậu.

Kinh Hưng Thế âm thầm buồn cười, làm bộ ngủ say, nói mớ vươn mình, mềm nhũn kêu lên: "Nhược Phong–"

Bạch Nhược Phong lập tức không khống chế được áp sát: "Phiến Phiến?".

Cậu không đáp lời, đầu hướng về phía Alpha từ từ sáp lại gần.

"Ai da, ngủ thiếp đi." Bạch Nhược Phong thương hắn, đứng dậy chống cánh tay lên bên cạnh Kinh Hưng Thế, cố sức duỗi cánh tay tắt đèn.

Kinh Hưng Thế đúng lúc này mở mắt ra, bởi vì tin tức tố phả vào mặt mà cuộn tròn ngón chân.

Mùi vị Alpha thời niên thiếu và khi trưởng thành, có sự khác biệt cơ bản, đó là một dấu hiệu trưởng thành.

Luôn có Alpha ngớ ngẩn tự xưng là "Mùi của nam nhân hương vị của người đàn ông", Kinh Hưng Thế đã từng khịt mũi coi thường, bây giờ ngược lại là có vài phần mê say.

Bóng đêm lần thứ hai kéo tới, tiểu Alpha tắt đèn xong nhanh chóng chui lại chăn, đem góc chăn bên người Phiến Phiến nhét vào trong, sau đó nương theo bóng đêm nhìn đường nét của Kinh Hưng Thế đến ngẩn người.

Phiến Phiến nhìn qua thật sự nhỏ bé nha.

Phiến Phiến có lạnh không?

Phiến Phiến thân thể không tốt, khí trời vừa lạnh tay chân sẽ lạnh lẽo, cũng không biết vừa tắm xong có tốt hơn một chút hay không...

Bạch Nhược Phong nghĩ tới nghĩ lui, trên thực tế chỉ là muốn ôm Kinh Hưng Thế vào lòng, thế nhưng lý trí quấy phá, sững sờ gần mười phút không dám động.

Alpha bất động, Omega "ngủ" lại mơ mơ màng màng tới gần, lẩm bẩm "Nhược Phong", dán vào trong ngực Bạch Nhược Phong, cả người cứng ngắc.

"Phiến...!Phiến Phiến?" Giọng nói của Bạch Nhược Phong khẽ run rẩy, bị mùi sữa mê hoặc đến choáng váng đầu óc.

Theo bản năng muốn làm rất nhiều việc, trên thực tế không chút nhúc nhích, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám dịch loạn một chút.

Kinh Hưng Thế không tỉnh, gối lên vai Bạch Nhược Phong tiếp tục ngủ.

"Thật sự đang ngủ a..." Bạch Nhược Phong nói không rõ trong lòng rốt cuộc có vài phần mất mát, không dám đánh thức Kinh Hưng thay hỏi đến tột cùng, chỉ có thể ép buộc mình nhắm mắt lại.

Trong giây lát, hô hấp của Alpha mới chuyển trường mệt mỏi cả ngày dần dần vững vàng, mà tiểu Omega trước một bước "ngủ" mở mắt ra.

Kinh Hưng Thế ở trong phòng ngủ tối tăm nhẹ giọng thở dài, đứng dậy tới gần Bạch Nhược Phong, đôi môi hơi lạnh dán vào khóe môi Alpha như gần như xa mà cọ sát vài lần.

Đến lúc đối phương thở dốc thoáng gấp gáp, liền cắn răng, dùng chân trần phiền phiền nhiễu nhiễu mà cọ xát mở đầu gối của Bạch Nhược Phong.

Đương nhiên quanh minh chính đại làm những việc này là không thể.

Kinh Hưng Thế đặt tay Bạch Nhược Phong ở bên hông, làm ra bộ dáng bị Alpha cưỡng ép ôm lấy, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.

Mà Bạch Nhược Phong xác thực đang ngủ, bởi vì này một loạt động tác, đã mơ thấy một giấc mơ đầy sắc màu, trong mơ vai chính đương nhiên là cậu và Phiến Phiến.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhược Phong đột nhiên bừng tỉnh, đập vào mắt chính là lông mày đang nhíu lại của Phiến Phiến.

Ngay sau đó hắn cảm nhận được xúc cảm vi diệu giữa hai chân cùng với vẻ lạnh lẽo ẩm ướt không thể xua tan được..

Mẹ kiếp.

Bạch Nhược Phong sụp đổ, con sâu ngủ gật quét sạch.

Cậu lúng túng đẩy tiểu Omega trong ngực ra, cong thắt lưng tiến vào phòng tắm.

Cùng lúc đó, Kinh Hưng Thế nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, cúi đầu ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại trên chăn, mặt mày tràn ngập ý cười thỏa mãn.

Hiệu quả của "hành động nhỏ" kia so với tưởng tượng của cậu so còn tốt hơn.

Lời tác giả muốn nói:

Anh Phong: Trẻ tuổi nóng tính trẻ tuổi nóng tính, tất cả giải tán đi!

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện Tôi Biết Mùi Hương Của Em