[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 56: Tái Tương Kiến

Chương sau
Danh sách chương

Cuộc chiến với Thuận Đức công chúa, Kỷ Vân Hòa có thể thắng được nhưng không hề dễ dàng.

Gần sáu năm bị giam trong ngục, không nhìn thấy ánh mặt trời, tay chân nàng đã không còn linh hoạt như ngày trước.

Mà Thuận Đức công chúa với tư cách là đệ tử mà đại quốc sư coi trọng nhất, đương nhiên có ba phần chân truyền của hắn, có khả năng đáng để tự hào, hơn nữa có đội ngự yêu sư bên cạnh dò xét thời cơ mà hành động, khiến nàng không có thời gian nghỉ ngơi, bị rất nhiều vết thương, toàn thân đều là máu tươi, nhưng may thay là trong nhiều năm bị đày đọa, những thương tích này không đủ khiến nàng phân tâm, nàng tập trung toàn bộ chú ý, không phòng cũng không thủ, dùng toàn lực tấn công, dù cho chảy thêm nhiều máu, chịu thêm nhiều vết thương, nàng cũng phải đạt được mục đích của chính mình.

Rốt cuộc, tất cả ngự yêu sư mà Thuận Đức công chúa đưa đến đều bị đánh bại, nàng ta cũng đã kiệt sức, Kỷ Vân Hòa sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, có thể một chiêu mà lấy được mạng của Thuận Đức công chúa rồi! Mà không như nàng nghĩ, nàng ta cư nhiên đưa tay kéo ngự yêu sư bên cạnh, dùng hắn làm lá chắn trước người, một kiếm của Kỷ Vân Hòa đâm vào bả vai của hắn, ngự yêu sư chấn kinh: “Sư tỉ……”

Thuận Đức công chúa giống như không nghe thấy, một roi quất đến, quấn lấy Kỷ Vân Hòa và ngự yêu sư lại với nhau.

Nàng chưa kịp tránh, Thuận Đức công chúa đã trực tiếp dùng một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm từ sau lưng của ngự yêu sư kia.

Trường kiếm xuyên qua lưng ngự yêu sư, đâm vào lồng ngực nàng.

Kỷ Vân Hòa rên lên một tiếng, lập tức làm đứt trường tiên đang quấn lấy mình ra, lùi về sau ba bước, vừa rồi nàng vừa tránh được một chiêu công kích chí mạng.

Nhìn thấy nàng vẫn sống, Thuận Đức công chúa một chân đá văng ngự yêu sư trước người mình ra: “Phế vật!” Ngự yêu sư ngã trên đất, đã tắt thở.

Lúc này, tất cả ngự yêu sư đều kinh hãi nói không nên lời.

Kỷ Vân Hòa che lấy vết thương của mình, dùng khí đen để chữa trị, mà Thuận Đức công chúa bây giờ cũng mệt đến không nâng nổi kiếm, lấy sức lực cuối cùng mà ra lệnh cho những ngự yêu sư còn lại: “Lên! Đều lên cho ta! Giết chết ả ta!”

Tất cả những người có mặt, đều không nói gì cả, linh lực của bọn họ cơ hồ đã dùng hết, không ít người vẫn bị trọng thương, nhìn thấy Thuận Đức công chúa như vậy, không thể không lộ ra thần sắc kinh ngạc, lúc này, có người mở cửa lồng ngục ra, một người loạng choạng trốn ra ngoài.

Sau đó, người thứ hai, người thứ ba……trừ đi ngự yêu sư đã tắt thở nằm trên đất, những người khác đều đã loạng choạng ra ngoài.

Mới nãy lồng giam còn đông chật người, giờ đây cư nhiên vô cùng trống vắng.

Chỉ còn Kỷ Vân Hòa chật vật suy yếu cùng Thuận Đức công chúa còn chật vật hơn cả nàng.

Không một tấc y phục trên người họ không dính máu tươi.

Kỷ Vân Hòa dùng khí đen chữa trị vết thương trên lồng ngực, máu đã ngừng chảy, nàng lại nắm chặt thanh kiếm gãy, tiến lên phía trước một bước.

Thuận Đức công chúa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được mà lùi một bước.

Kỷ Vân Hòa tiến lên thêm một bước, Thuận Đức công chúa lại loạng choạng lùi hai bước, cho đến khi gót chân trần của nàng ta giẫm vào thanh kiếm vứt trên mặt đất. Nàng ta khẽ giật mình, ngã ngửa ra sau.

Kỷ Vân Hòa tiến lên thêm hai bước, ngồi cưỡi trên bụng của Thuận Đức công chúa, một tay bóp lấy cổ nàng ta, tay còn lại cầm lấy thanh kiếm gãy, hung hãn dùng sức, “leng keng” một tiếng, thanh kiếm gãy cắm vào mặt đất bên tai Thuận Đức công chúa.

“Sư phụ ngươi nói sẽ không để ai giết ngươi, có thể thấy được, thế sự vô thường, lời nói của hắn cũng không nhất định có tác dụng.”

Máu tươi bám trên mặt Kỷ Vân Hòa vẫn như cũ không che đậy được sắc mặt trắng bệch của nàng, mà nụ cười của nàng tựa như ác quỷ ở địa ngục, khiến cho Thuận Đức công chúa nhìn đến toàn thân đều lạnh run.

“Ngươi vẫn nhớ trận cá cược lần trước của chúng ta không?”

Thanh kiếm gãy của nàng cắm bên tai Thuận Đức công chúa vẫn chuyển động qua lại, nhưng bởi vì lực khống chế cơ thể mình của nàng không đủ, nên trong lúc chuyển động, đã cứa vào tai của nàng ta. Lưỡi kiếm gãy lần nữa dính chút máu tươi.

Mà vị Thuận Đức công chúa muốn đem chín phần diễm lệ của thiên hạ giẫm dưới chân, sắc mặt bây giờ đã trắng bệch. Khóe môi thậm chí có mấy phần run rẩy. Tai bị cứa nát chảy máu không ngừng, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất của lồng giam giam giữ Kỷ Vân Hòa suốt năm năm qua.

“Trên mặt đất này, dáng vẻ của mỗi một tấc đất, ta đều biết rõ. Mà hôm nay, ta cảm thấy, trên mặt đất này là nhìn đẹp nhất.” Nàng cười nói “Bởi vì, trên đó phủ đầy máu tươi của ngươi.”

Thuận Đức công chúa nghiến răng nghiến lợi, trong lòng trỗi lên cơn sợ hãi.

“Sợ rồi sao? Đã biết mùi vị của sợ hãi là như thế nào rồi?” Nàng trừng mắt nhìn vào mắt nàng ta, ý cười trên mặt dần dần thu lại, sát ý lại nổi lên “Nhưng miệng vàng lời ngọc của ngươi cùng ta cá cược, bình loạn không nổi phương Bắc, ta sẽ biến ngươi thành nhân trư.”

Nàng nói xong, tay hạ đao xuống! Tức thời nghe thấy một tiếng quát hung hăng, Kỷ Vân Hòa cả người bỗng bị nàng ta đẩy ngã.

Mà thanh kiếm gãy trong tay nàng vẫn hung hãn cứa một nhát lên mặt của Thuận Đức công chúa.

Lưỡi kiếm gãy quét ngang trên mặt nàng ta, lướt qua má, cứa qua sống mũi, một bên mặt vẫn lưu lại một vết sẹo dài.

“A!” Thuận Đức công chúa kêu lên một tiếng thê lương, lập tức ngồi dậy, che lấy mặt mình, đôi tay nàng ta dính đầy máu tươi: “Mặt của ta! Mặt của ta! A!” Nàng ta đau khổ ngồi trong ngục khóc lóc.

Kỷ Vân Hòa bị xô ngả sang một bên, sức mạnh trong thân thể cơ hồ đã cạn kiệt.

Nàng ngồi dậy, cố mở đôi mắt đang dần híp lại, muốn nhìn rõ người trước mặt mình……

Tướng sĩ giáp đen, hình như là tiểu tướng quân Chu Lăng đã trưởng thành……

“Công chúa!” Chu Lăng nhìn chằm chằm Thuận Đức công chúa gần như bị hủy dung, lập tức quay đầu, hung hãn trừng mắt về hướng Kỷ Vân Hòa “Hí yêu nô! Năm năm trước ta nên giết chết ngươi ở cổng ngự yêu cốc!”

Hắn nói xong rút đại đao bên hông ra, ác liệt chém về hướng nàng.

Kỷ Vân Hòa cố gắng điều khiển khí đen trên người để chống đỡ, nhưng mấy năm nay, Chu Lăng không hề nhàn rỗi, hắn chém thanh đao nặng nề kia xuống, chém nát khí đen bên người nàng, muốn đem nàng chém nứt đôi ra!

Lúc này, giống như ánh sáng đột nhiên chiếu vào, lại tựa như có giọt nước nhỏ giọt rơi vào dòng suối sâu, một trận gió trong trẻo mà mát lạnh quét đến bên tai nàng, sợi tóc bạc lướt qua trước mắt Kỷ Vân Hòa.

Đôi tròng mắt đen trong chốt lát, bị ánh sáng chiếu rọi. Mắt nàng chầm chậm mở ra, cơ hồ như có thần lực trong linh hồn đang trợ giúp nàng, khiến nàng ngẩng đầu lên.

Lòng bàn tay trắng nõn, sạch sẽ tựa như không dính chút bụi bặm, trực tiếp ngăn lấy đại đao huyền thiết của Chu Lăng.

Đại đao kiên cố giống như rơi vào trong một đám bông gòn.

Người đến vẫn chưa cử động, chỉ nghe tiếng chuông buổi sáng ở trong ngục vang lên, cả người Chu Lăng bị ném đi nặng nề, sau lưng va vào bức tường của lồng giam, máu chưa kịp phun ra đã hôn mê bất tỉnh.

Thuận Đức công chúa một thân hồng y dơ bẩn che mặt, thông qua khe hở giữa các ngón tay, ánh mắt chấn kinh mà nhìn người vừa đến: “Người……người cá……”

“Trường Ý……”

Tóc bạc, mắt xanh, lạnh lùng, lẫm liệt, y là điều tồn tại duy nhất trong lồng giam dính đầy máu đục一一không nhiễm chút bụi trần.

Y vẫn như vậy, một mực như vậy……

Điểm bất đồng lúc này đối với Kỷ Vân Hòa mà nói chính là……

Lúc này lần nữa gặp lại, cú sốc càng thêm mãnh liệt so với năm ấy lần đầu gặp gỡ……

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Truyện [Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)


Chương sau
Danh sách chương